Editor: Gấc.
Dứt lời, Lâm Lạc lắc đầu, sửa lại lời nói: “Anh là tên trộm tim, em là người mất của!”
Sự u ám trong mắt Giang Vân Cảnh tan ra, ánh đèn màu ấm chiếu xuống, gương mặt trắng nõn như được dát một lớp dịu dàng. Anh đang định mở miệng nói chuyện, lại thấy Lâm Lạc lấy điện thoại ra khỏi túi.
Vừa rồi Lâm Lạc lại uống một ngụm to, lon bia mới mở đã bị cô uống hơn một nửa.
Cô lấy điện thoại ra, muốn mở khoá màn hình nhưng mở mãi không được, cho đến khi cô ấn vào nút gọi khẩn cấp, bàn phím nhập số xuất hiện.
Sau khi xiêu xiêu vẹo vẹo ấn ba số, cuộc gọi còn chưa được kết nối đã bắt đầu ồn ào: “Chú cảnh sát, ở đây có trộm! Đúng, cháu nhớ ra rồi, lần trước anh ấy đi trộm chó, anh ấy còn trộm cả…”
Chị gái nhận điện thoại rất kiên nhẫn và dịu dàng: “Em tiện cung cấp vị trí cụ thể của em không? Chị sẽ liên lạc với đồn công an ở gần chỗ của em.”
Lâm Lạc trầm tư suy nghĩ, nhẹ nhàng nói: “Em ở…”
Cô lấy điện thoại ra, vô tội nhìn về phía Giang Vân Cảnh: “Đây là đâu?”
Giang Vân Cảnh nhìn thoáng qua điện thoại, sắc mặt tối sầm lại, anh giật lấy điện thoại: “Xin lỗi, bạn gái tôi uống say, làm phiền công việc của cô rồi.”
Có lẽ giọng của Giang Vân Cảnh quá êm tai nên chị gái không so đo với họ, cô ấy dặn dò: “Trông bạn gái của anh nhé, lần sau đừng để cô ấy báo giả.”
Giang Vân Cảnh đáp được.
Sau khi cúp
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ngot-hon-ca-mat-hoi-duong/2757415/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.