🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

Editor: Gấc.

Giang Vân Cảnh không nghe rõ Lâm Lạc nói gì: “Hửm?”

Lâm Lạc ngẩng đầu, dùng ngón trỏ chậm rãi viết ba chữ “Em thích anh” lên lưng Giang Vân Cảnh.

Viết xong, cô lại tựa đầu lên người anh.

Giang Vân Cảnh nín thở trong chốc lát, anh không nói gì, Lâm Lạc cũng không giục anh trả lời.

Hai người ngồi yên một hồi lâu, Lâm Lạc mới phát hiện chuyện không đơn giản như cô nghĩ.

Chẳng trách vừa rồi bác sĩ nói với cô phải có người chăm sóc, ví dụ hiện tại vấn đề đến làm cô đột nhiên không kịp đề phòng —— Cô cực kỳ buồn đi vệ sinh.

Lâm Lạc thầm trách mình, rảnh rỗi đi ăn lắm táo như thế làm gì, bây giờ thì hay rồi?

Cảm nhận được đầu Lâm Lạc cọ tới cọ lui trên lưng mình, Giang Vân Cảnh nhíu mày hỏi: “Sao vậy? Đau chân à?”

Lâm Lạc thật sự không nhịn được nữa, cô đỏ mặt, nói cực kỳ nhỏ: “Không… Là, em… Em muốn đi vệ sinh.”

Giang Vân Cảnh chậm rãi xoay người, bình tĩnh nhìn Lâm Lạc, khom lưng lôi bô ở dưới gầm giường ra.

Thấy Giang Vân Cảnh thản nhiên cầm bô tiến về phía cô, Lâm Lạc hoảng sợ, cô lắc đầu nguây nguẩy: “Em không muốn! Anh đỡ em đến nhà vệ sinh là được rồi!”

Giang Vân Cảnh nhíu mày, nhìn Lâm Lạc bằng ánh mắt nham hiểm: “Bây giờ em vẫn chưa thể xuống giường, nghe lời nào.”

Nói xong, tay anh định c ởi quần của Lâm Lạc.

Lâm Lạc túm chặt quần mình, như đang giữ trinh tiết, cô nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, lớn tiếng từ chối: “Em nhịn đến chết cũng không cần cái này! Thể diện của em rất đắt đó!”

Giang Vân Cảnh bị cô chọc cười, đôi mắt đen láy lộ vẻ bất lực.

Anh buông đồ vật trong tay xuống, bế Lâm Lạc tới nhà vệ sinh.

Lâm Lạc có một số kỹ năng múa, khả năng giữ thăng bằng cơ thể rất tốt, đứng bằng chân sau không tốn chút sức lực nào.

Giải quyết vấn đề s1nh lý và rửa tay xong, Lâm Lạc bám vào tường nhảy lò cò, đang định nhảy đến cửa thì cửa nhà vệ sinh bị Giang Vân Cảnh đẩy ra từ bên ngoài.

Lâm Lạc đang vung tay: “…”

Sống nhiều năm như vậy, lần đầu mặt Lâm Lạc đỏ hoàn toàn, cô ấp úng: “Anh… Đẩy cửa của người ta làm gì? Bi3n thái!”

Giang Vân Cảnh nhíu mày: “Anh đã bảo là khi nào em xong thì gọi anh mà?”

Lâm Lạc không cãi cọ với anh về vấn đề này, chỉ lo nhấn mạnh: “Lần sau anh đừng đẩy cửa của em được không? Nhỡ đâu… Nhỡ đâu em vẫn chưa xong…”

Cô thật sự cảm thấy hôm nay mình đã mất hết mặt mũi, Lâm Lạc hít sâu, sắc mặt tự nhiên hơn, dù càng giống như mặc kệ đời: “Thôi, chỉ cần anh không chê em là được.”

Dứt lời, cô cười ngọt ngào với Giang Vân Cảnh: “Bế em về nhanh lên.”

Giang Vân Cảnh bước tới, xoa mạnh đầu cô, trả lời với vẻ mặt cực kỳ cưng chiều: “Được.”

Tiếp đó anh khom lưng bế Lâm Lạc lên, sau khi đặt cô lên giường, Giang Vân Cảnh nghiêm túc nói cho Lâm Lạc biết: “Khi còn đi học anh tiếp xúc với rất nhiều tiêu bản người, đừng ngại.”

Lâm Lạc ngước mắt nhìn lướt qua vành tai đỏ bừng của Giang Vân Cảnh, lại nhìn khuôn mặt ra vẻ bình tĩnh của anh, quyết định không hỏi rốt cuộc anh đã tiếp xúc với bao nhiêu tiêu bản nữ.

*

Lâm Lạc vốn không định nói cho người nhà biết chuyện cô ngã gãy xương, nhưng cô rất xót Giang Vân Cảnh —— Từ khi cô nằm viện, anh đã ở bên cô ba ngày ba đêm.

Hơn nữa Lâm Lạc cảm thấy tình hình của mình đã rất ổn định, vị trí gãy xương không sưng to, ngón chân cũng không hoại tử, hoàn toàn không cần nằm viện một tuần, có thể xuất viện ngay bây giờ.

Nhưng bác sĩ không nghe cô, chỉ nghe Giang Vân Cảnh.

Khám bệnh mà không tôn trọng ý kiến của người bệnh, chỉ nghe lời người nhà bệnh nhân, Lâm Lạc rất đau đầu, cuối cùng đành phải kể tình hình của cô cho mẹ.

Lúc mẹ Lâm chạy tới, đúng lúc Giang Vân Cảnh về nhà nấu canh.

Ba ngày qua, ngày nào Lâm Lạc cũng đắm chìm trong trò chơi, thỉnh thoảng nhìn Giang Vân Cảnh, phát hiện tay anh lúc thì cầm một quyển hướng dẫn chuẩn bị đồ ăn cho người bị gãy xương, lúc thì cầm một quyển bách khoa toàn thư về Trung dược, thỉnh thoảng còn nghịch máy tính.

Buổi sáng Lâm Lạc sợ anh cảm thấy nhàm chán, tốt bụng đề nghị: “Anh đừng xem mấy thứ đó, nhìn em…”

Vừa thốt ra chữ “Em”, ánh mắt nham hiểm của Giang Vân Cảnh đã nhìn lên mặt Lâm Lạc.

Lâm Lạc xấu hổ nói hết: “Nhìn em chơi game rất thú vị…”

Cô vốn chỉ nói đùa, không ngờ Giang Vân Cảnh vốn không đồng ý với việc cô chơi game lại thật sự đi tới, nhìn chằm chằm điện thoại của cô.

Lâm Lạc: “…”

Sau đó Lâm Lạc chơi PUBG, vừa vào đã chết, chơi liên quân, mới ra ngoài đã bị người ta đánh chết.

Vượt ngàn dặm để tặng đầu, món quà nhỏ nhưng nặng tình cảm.

Lâm Lạc không chỉ nhận được một đống tố cáo mà còn nhận được lời mắng chửi của đồng đội, cuối cùng đàn em mới nhận cũng bỏ chạy.

Lâm Lạc trợn mắt há hốc mồm một hồi lâu, còn chưa kịp kể khổ với Giang Vân Cảnh thì anh đã vỗ đầu cô, đứng dậy về nhà.

Lâm Lạc lẩm bẩm: “Mẹ kiếp, chắc chắn người này cố ý, để ngăn mình chơi game, anh ấy đã phá huỷ chiến tích của mình bằng sức hút mạnh mẽ.”

Mẹ Lâm vừa đặt túi xuống đã thấy Lâm Lạc đang lẩm bẩm gì đó, bà gõ vào đầu cô, tức giận nói: “Đang lẩm bẩm gì đấy? Con bao nhiêu tuổi rồi? Xuống cầu thang mà cũng ngã à?”

Lâm Lạc cắn ống hút sữa chua, bình tĩnh nhìn đầu sỏ gây tội.

Mẹ Lâm giật lấy hộp sữa chua đã hết sạch, nhíu mày nói: “Con gãy cả tay à?”

“Làm gì có ai rủa con gái như mẹ chứ, con gãy chân đã đủ khổ rồi, mẹ còn rủa con gãy tay!” Lâm Lạc dừng một lát, chợt cười vô cùng bỉ ổi: “Mẹ, mẹ có mang đồ ăn vặt cho con không?”

Dứt lời, Lâm Lạc duỗi tay đi lấy túi của mẹ, tìm một hồi lâu chỉ thấy một gói bim bim.

Lâm Lạc thở dài, ít còn hơn không.

Mẹ Lâm giành lại túi của mình, bà còn định lấy bim bim, nhưng không lấy được: “Con nhóc này, mẹ không mang cho con, mẹ mang tới đây xem kịch mà!”

Tay xé bao bì của Lâm Lạc dừng lại: “Xem kịch? Xem kịch gì? Mẹ không xem phim thần tượng từ khi nào vậy, bắt đầu xem kịch rồi à?”

Mẹ Lâm: “Xem con diễn kịch.”

Lâm Lạc không khỏi trợn mắt: “Tại mẹ nên con mới bị như vậy, thế mà mẹ lại mang bim bim tới xem con diễn kịch?”

Cô giấu bim bim ra sau lưng: “Mẹ đi đi, tình mẹ con của chúng ta chấm dứt ở đây!”

Mẹ Lâm đứng dậy định đi ra ngoài, chợt chú ý tới quần áo trên người Lâm Lạc, bà hỏi một câu: “Hai ngày qua con thay đồ kiểu gì vậy?”

Nghe vậy, Lâm Lạc đảo mắt, sau đó cười vô cùng ngây thơ và phúc hậu: “Con tự thay đó, tàn nhưng không phế.”

Mẹ Lâm hừ một tiếng rồi ra khỏi phòng bệnh.

Lâm Lạc vội vàng hô: “Mẹ cầm túi đi đi!”

Mẹ Lâm đã ra khỏi phòng bệnh nhưng giọng vẫn rất to và vang: “Mẹ đi tìm bác sĩ để hỏi tình hình của con!”

Lâm Lạc bất lực nhún vai, gương mặt trắng nõn lộ vẻ đắc ý.

Cô bóc gói bim bim, bốc một nắm bim bim to và cho vào miệng, vừa nhai vừa xem show giải trí mới nhất.

Mẹ Lâm quay về sau khi hỏi tình hình xong, bà tức giận hỏi: “Buổi trưa ăn gì? Mẹ đi mua cho con.”

Lâm Lạc đang cười ha ha, nghe thấy bà hỏi, cô tạm dừng show, giả vờ bình tĩnh đáp: “Buổi trưa có người mang cơm cho con rồi, mẹ đói thì nhanh đi ăn đi.”

Mẹ Lâm nghi ngờ nhìn Lâm Lạc: “Mấy ngày qua ai mang cơm cho con?”

Lâm Lạc xoa bụng: “Mẹ đoán đi. Mẹ xem rõ nhiều phim thần tượng mà?”

Mẹ Lâm suy nghĩ: “Đàn em hay đàn anh của con à?”

Lâm Lạc lắc đầu, cười cực kỳ sung sướng: “Đồng chí Giang nhà con đó! Lát nữa mẹ phải khuyên anh ấy về nhà, anh ấy đã ở bệnh viện ba ngày rồi, ngày nào cũng nhìn chằm chằm con như thần giữ cửa ấy.”

Hiển nhiên mẹ Lâm hơi bất ngờ, một lúc lâu sau bà mới lên tiếng: “Bây giờ cậu ấy làm việc ở bệnh viện này à? Cậu ấy không mở phòng khám nữa hả?”

Lâm Lạc cạn lời, cô xua tay: “Mẹ, chẳng phải mẹ đói bụng à? Mẹ mau đi ăn cơm đi.”

Dứt lời, Lâm Lạc tiếp tục vui vẻ ăn bim bim xem show giải trí.

Mẹ Lâm lườm Lâm Lạc, đi tới giật lấy gói bim bim trong tay cô: “Sắp phải ăn trưa rồi, ăn vặt làm gì?”

Lâm Lạc nhanh chóng giành lại: “Mấy ngày rồi con không ăn đồ ăn vặt đó.”

Cô lại bỏ bim bim vào miệng: “Mẹ, bố đâu, sao bố không tới thăm con?”

Mẹ Lâm lấy vào miếng trong tay Lâm Lạc: “Biết trên đời chỉ có mẹ tốt chưa?”

Lâm Lạc bĩu môi: “Chậc, buổi sáng bố vừa biết con nằm viện đã chuyển cho con 10000 tệ. Mẹ xem mẹ đi, chỉ mang cho con một gói bim bim.”

Mẹ Lâm: “Hôm nay bố con đi nhập hàng, có lẽ buổi chiều mới đến… Con nhóc chết tiệt này, có giỏi thì đừng ăn nữa, trả mẹ.”

Mẹ Lâm vừa nói xong đã thấy Lâm Lạc nhét gói bim bim vào tay bà, sau đó bắt đầu nói dối: “Mẹ, mẹ bao nhiêu tuổi rồi, sao còn ăn bim bim? Con không ăn! Con không thèm ăn một miếng nào đâu!”

Mẹ Lâm đang định ném bim bim lên mặt Lâm Lạc, phía sau bỗng vang lên giọng nam khá quen thuộc: “Chào dì.”

Bà cầm bim bim quay đầu lại, thấy là Giang Vân Cảnh thì hơi ngạc nhiên, bà hoàn hồn lại, vội vàng chào hỏi: “Giang… Chào cháu.”

Mắt Giang Vân Cảnh đảo qua gói bim bim, đôi mắt hẹp dài nheo lại, anh đặt bình giữ nhiệt xuống, lễ phép khách sáo hỏi mẹ Lâm: “Dì ơi, dì ăn cơm chưa?”

Mẹ Lâm hớn hở: “Vẫn chưa, cháu cũng chưa ăn đúng không, dì mời cháu ăn cơm nhé! Đúng lúc dì có việc muốn hỏi cháu.”

Giang Vân Cảnh gật đầu: “Vâng.”

Mẹ Lâm liếc Lâm Lạc, trong mắt tràn đầy khen ngợi, bà đưa gói bim bim cho Lâm Lạc: “Mẹ và Tiểu Giang đi ăn, có việc thì gọi cho mẹ.”

Mẹ Lâm xoay người đi về phía cửa phòng bệnh, nói với Giang Vân Cảnh: “Đi thôi.”

Lâm Lạc còn chưa kịp nói chuyện, Giang Vân Cảnh không nhìn cô từ lúc bước vào phòng bệnh bỗng cầm lấy gói bim bim trong tay cô, sau đó đuổi theo mẹ Lâm.

Lâm Lạc nhìn theo bóng lưng của họ, ngơ ngác một hồi.

Cô sẽ không nói chuyện mình bị gãy chân cho Phạm Điềm biết, nếu không Phạm Điềm, mẹ cô và Giang Vân Cảnh rất có thể sẽ lập đội, đội có tên là “Đả kích bệnh nhân Lâm Lạc”.

Lâm Lạc quyết định biến cơn giận thành cơn thèm ăn, mở bình giữ nhiệt ra chuẩn bị ăn, chợt nhớ tới việc quan trọng, vội vàng gửi tin nhắn cho mẹ: [Mẹ, mẹ nhớ khuyên Giang Vân Cảnh về nhà giúp con!]

Cô suy nghĩ, lại bổ sung thêm một câu: [Tuy phải làm phiền mẹ chăm sóc một thời gian, nhưng ai bảo trên thế giới chỉ có mẹ là tốt nhất chứ!]

Lâm Lạc ăn một miếng canh, lại gửi một câu: [Mẹ, con yêu mẹ!]

Lâm Lạc ăn gần xong mới nhận được câu trả lời của mẹ Lâm: [Gần đây mẹ bị đau đầu và mất ngủ, không thể thức đêm, mẹ về trước, buổi chiều bố sẽ đến thăm con.]

Lâm Lạc bị sặc bởi miếng canh cuối cùng: “…”

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.