Editor: Gấc.
Lâm Lạc mượn chìa khoá của dì quản lý ký túc xá, sau đó về ký túc xá lấy cặp sách rồi xuống dưới.
Giang Vân Cảnh ở bên ngoài chờ cô, Lâm Lạc trả chìa khóa, chạy chậm ra ngoài, cô cảm thấy bây giờ mình muốn ở cạnh anh mọi lúc mọi nơi.
Ra ngoài, nhìn người đứng dưới ánh nắng, Lâm Lạc cười cong cả mí mắt với anh.
Lâm Lạc đi đến bên cạnh anh, mở ô ra, che trên đỉnh đầu của hai người: “Đồ ngốc, anh không thể tìm chỗ râm mát để đứng à?”
Giang Vân Cảnh mỉm cười, cầm lấy túi của Lâm Lạc, lại cầm lấy ô, tay anh phủ lên bàn tay đang cầm cán ô của cô: “Để anh cầm ô.”
Lâm Lạc gật đầu, cô thu hồi tay, kéo tay anh về phía tòa nhà giảng dạy.
Trên đường, Lâm Lạc nhìn chằm chằm góc nghiêng của Giang Vân Cảnh, suy nghĩ bay lên mây.
Ba năm trước, lần đầu tiên nhìn thấy anh, vẻ bề ngoài của anh lạnh lùng vô cùng, nếu cô không hoảng loạn chạy đến dưới ô anh, lúc đó cô không dám nói chuyện với đàn ông như vậy.
Ban đầu cô cũng không thể nói là thích người này, chẳng qua mỗi lần đi tìm Phạm Điềm luôn ôm suy nghĩ nếu có thể gặp lại anh thì tốt biết mấy. Nhưng suốt ba năm, cô đi rất nhiều lần, nhưng chưa từng gặp lần nào.
Dần dà, chấp niệm như biến thành thích, bị cô chôn vùi dưới đáy lòng.
Vốn cho rằng chỉ cần gặp lại là có thể đánh mất chấp niệm này, nhưng không ngờ lúc gặp lại vẫn không biết đủ.
Lâm Lạc siết
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-ngot-hon-ca-mat-hoi-duong/2757423/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.