Hai bốcon đạp xe đến ga tàu điện, trên đầu là bầu trời thu trong xanh vời vợi. Từ đó,chúng tôi sẽ lên tàu đi thăm thầy Nombre hiện đang ở thị trấn sát bờ biển cáchđây hai tiếng đi tàu.
Đó cũnglà ước nguyện của Mio. Nàng lúc nào cũng lo cho thầy Nombre.
Ở mộtmình thầy có buồn không?
Có gìbất tiện không?
Nàngtừng bảo muốn một mình đi thăm thầy nhưng sức khỏe của thầy không tốt nên kếhoạch đã đổ bể.
Trướckhi ra đi, nàng dặn tôi “Chồng thăm thầy giúp em nhé”. Bản thân tôi cũng muốngặp thầy. Có bao nhiêu chuyện tôi muốn kể với thầy, về Mio, về con Pooh, vềcuốn tiểu thuyết tôi đang viết.
Tôiquyết định sẽ đi thăm. Tuy nhiên, vừa quyết định xong thì mạch của tôi tăngthêm hai mươi.
Thậthết sảy!
Sự bồnchồn, đứng ngồi không yên của phi hành gia trước chuyến bay đến sao Diêm Vươnglà tâm trạng của tôi lúc này.
Đến gatàu điện, điều đầu tiên khiến tôi sửng sốt là cái máy bán vé tự động. Cái máynày đã tiến hóa vượt bậc trong suốt mười năm qua. Số lượng nút bấm tăng lên gấpđôi. Có một màn hình tinh thể lỏng, nếu không làm đúng theo trình tự có phầnhơi phức tạp thì khó lòng mua nổi vé cho trẻ con. Cái máy nhả ra cái vé tàumỏng dẹt như đồ chơi. Hình như tôi sẽ phải nhét vé này vào khe ở cửa soát vé tựđộng.
Tôi đãbiết đến sự tồn tại của cửa soát vé tự động qua tivi. Tuy nhiên, lúc đến đứngtrước cái cửa này, tôi trở nên căng thẳng quá mức cần thiết. Sau lần đối mặtvới cái cửa xoay của khách sạn, đây là lần đầu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-se-den-cung-con-mua/2436461/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.