Không khí hành lang bệnh viện càng trở nên trầm mặc hơn trước ánh sáng ảm đạm màu trắng xanh. Hai người đàn ông tái mặt trước bí mật vừa được tiết lộ này, chỉ có dì Vũ giữ được bình tĩnh tốt nhất. Dì nói :"Dù cho như thế nào đi nữa, dì đã nhận định Huyền Dương là cháu gái mình, là một thành viên không thể thiếu của gia đình. Dì mong hai người đều có thể yêu thương Tiểu Dương như vậy, hơn nữa quan trọng nhất... là không được hé miệng bất kỳ thứ gì với con bé."
Chú Vũ đương nhiên gật đầu :"Tôi rất quý con bé Tiểu Dương, bà đừng lo, tôi sẽ không tiết lộ chuyện này với ai khác."
Dì Vũ hài lòng, dì quay đang nhìn Minh Kỳ, chờ đợi. Nhưng mà chờ như thế nào cũng không nghe thấy lời đảm bảo của anh, dì cau mày :"Tiểu Kỳ, cháu lẽ nào quên đi hai mươi mấy năm gắn bó mà phủ nhận đi quan hệ chị-em giữa hai người. Người cháu quan tâm nhiều nhất trên đời này chẳng phải là Tiểu Dương sao ?"
Minh Kỳ ngước đôi mắt đầy tia máu, chậm rãi nói :"Phải, cháu không muốn Huyền Dương là chị gái cháu..."
Cả dì Vũ lẫn chú đều rất khó hiểu. Họ chăm sóc hai chị em nhà này bao nhiêu năm, làm sao mà không biết sự cưng chiều của Tiểu Kỳ đối với Huyền Dương ? Mặc dù sự thật gây sốc, nhưng cũng không đến nỗi khiến Minh Kỳ quay phắt thái độ đi ?
Minh Kỳ không buồn trả lời, nhìn chằm chằm vào cánh cửa phòng phẫu thuật đóng kín. Hai người lớn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-trai-la-dai-boss/1758146/chuong-52.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.