Nhìn biểu tình rầu rĩ của cậu ta, trong lòng mấy người tại bàn đều cười thầm, đáng đời nga, ai kêu nói nhiều như vậy, nói nhiều thì sai nhiều.
Tâm tình mọi người đều sung sướng ăn cơm chiều, đương nhiên trong số những người tâm tình sung sướng không bao gồm Tiếu Duệ còn đang buồn bực, không có biện pháp, ai bảo cậu nhỏ nhất, dễ khi dễ nhất làm chi.
Thấy Minh Nhan đã ăn no, Minh Hiên cũng chào mọi người rồi đứng dậy ôm cô trở về phòng, lý do là: Phụ nữ có thai cần phải nghỉ ngơi nhiều.
Xét thấy sắc mặt hắn không tốt, Minh Nhan cũng không dám phản kháng, chỉ dùng ánh mắt hướng cô mình cầu cứu, cô đã nghỉ ngơi cả buổi trưa rồi, giờ còn bắt cô nằm trên giường nữa chắc cô sẽ điên sẽ điên mất, Tư Đồ Cẩn lắc lắc tay, tỏ vẻ lực bất tong tâm, kỳ thật cô là muốn nhìn bộ dáng khổ sở của Minh Nhan ai bảo trước kia nó toàn khi dễ Minh Hiên làm gì.
Minh Nhan thấy cô mình là vẻ mặt xem kịch vui, nói thầm “Cô đáng ghét.” Liền chấp nhận số mệnh quay đầu đi, để hắn ôm trở về phòng.
Minh Hiên nhẹ nhàng đặt cô lên trên giường, dặn dò phải nằm yên, còn hắn sẽ đi tra xem mang thai phải kiêng kỵ cái gì, dù sao hắn đã chuẩn bị ba ba rồi mà một chút kinh nghiệm cũng không có.
Minh Nhan thấy hắn phải đi, vội vàng giữ chặt hắn lại để hắn ngồi ở bên cạnh, còn cô thì thuận thế tiến vào trong lòng hắn, kéo bàn tay to của hắn đặt lên
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-trai-qua-kieu-ngao/375333/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.