Tháng 11, London.
Cửa sổ kính lớn ngăn cách mọi thứ bên ngoài, những giọt mưa không biết mệt mỏi đập vào cửa kính, tụ lại thành những dòng nước nhỏ chậm rãi trượt xuống theo trọng lực.
Toàn bộ London bị bao phủ bởi mây đen, sương mù dày đặc khiến thành phố cổ kính này như quay trở lại thời kỳ Victoria, tái hiện lại quan cảnh sương mù dưới ngòi bút của Dickens.
Dư Sanh đứng trước cửa sổ luyện đàn.
Đôi mắt cô mơ màng, ngón tay dưới tác động của ký ức cơ bắp khẽ ấn lên dây đàn vĩ cầm.
Cây đàn này có nguồn gốc từ một thị trấn nhỏ ở Naples cách đây 250 năm trước, sau khi được sửa chữa, nó phô bày vẻ đẹp quyến rũ mang đậm phong cách Ý với âm sắc ấm áp vang dội.
Bản nhạc này cô không biết đã chơi qua bao nhiêu lần.
“Thư gửi Elise” của Beethoven. Khi chuyển sang hợp âm C thứ, Dư Sanh nắm chắc cây vĩ trong tay phải, bắt đầu điều khiển nó, không ngừng run rẩy dữ dội. Cô không để tâm, nghĩ đó chỉ là một triệu chứng bình thường của cơ thể. Đem vĩ cầm cất vào trong hộp đàn, Dư Sanh quay lại phòng ngủ nằm xuống giường nghỉ ngơi. Chưa đầy nửa giờ sau, cô ý thức được lần này khác với mọi lần. Toàn bộ nửa người bên phải đã hoàn toàn tê liệt, cô không thể kiểm soát được tay phải nữa. Vươn tay trái lên mò mẫm trên giường nửa ngày, Dư Sanh lại gặp phải một vấn đề khác. Điện thoại của cô vẫn còn trong thư phòng. Dư Sanh nhìn đăm đăm lên trần nhà bất động một
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-tua-nhu-vi-sao-nhat-mau/2980185/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.