Khi cái người đáng sợ kia tắm ra tay còn cầm khăn lau lau tóc thì mới nhìn đồng hồ.
What? Mới đây mà gần 2 tiếng, có nghĩa là con nhỏ cũng quỳ hết 2 tiếng? Chết chết, ngay cả mình đó giờ là chiến binh bất khuất lấy quỳ gối làm kiêu hãnh thì một tiếng cũng muốn rệu rã a, nhất là trong cái tâm thái lo sợ mình sắp bị đòn nữa, tội thay, amen, tiện tay, chỉ là tiện tay a, không có cố ý... lắm.
- Nè, đứng dậy đi!
- Ơ... a...Dạ!- nó mừng quýnh, lom khom lục đục đứng lên.
- Nè, muốn ôm tường luôn rồi hả? Lâu dị??? Qua lẹ coi!
Giọng còn lạnh nhưng ít ra không sặc mùi hỏa khí. Có lẽ có tí hi vọng.
- Có đâu!mà,... chị ơi...
- Sao?
- Chân em... đứng hong được, chị đỡ em đi được hong?
- Có vụ bị phạt mà phải đỡ lên nữa hả, mới biết hah!
Nói thì nói vậy, chứ tay chạm tay rồi. Đặt nó ngồi bên giường rồi chị mới tiếp tục lau tóc, mặc nó ngồi xoa chân liên hồi, đi cất khăn xong bước ra mới khoanh tay quan tâm:
- Mỏi lắm hả?
Nó định theo phản xạ gật đầu, nhưng định hình 3s thì nhận ra có gì đó rất quen thuộc, phải rồi. Oa... không phải chứ?
- Hu... hức, chị, hong lẽ... hức đừng mà!!! - Tự nhiên nó khóc? Không. Câu hỏi này quen quá mà, bữa trước hỏi câu này xong rồi là bị đòn te tua.
- Cái gì nữa? Chưa có làm gì mà?
What? Cái tên này, nãy giờ không khóc, ngta quan tâm hỏi cái khóc là đạo lí gì?
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/em-yeu-chi-co-a/411186/chuong-23-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.