13
Tiễn bước Mycroft Holmes với chiếc ô đen, Emma lại trèo cửa sổ sang nhà bên cạnh.
“Anh thấy khá hơn chưa?” – cô vừa dùng khăn lau tóc, vừa hỏi.
“Điện thoại của tôi đã tắt định vị GPS và được mã hóa, tôi rất chắc chắn sáng nay cô không bám theo. Giờ vấn đề là, sao cô biết tôi ở đó?” – Sherlock nằm trên giường, sắc mặt kém, mở miệng đã chất vấn, ánh mắt đầy nghi ngờ.
“Ồ, tôi còn tưởng người bình thường sẽ nói câu: ‘Cảm ơn vì đã cứu tôi, tôi thật sự rất biết ơn cô’ chứ…”
Mặc dù giờ có nói thì cũng muộn rồi~
Nhưng nếu Sherlock chịu nói, cô cũng vui vẻ nhận thôi.
“Cảm ơn cô rất nhiều… Nếu cô chỉ muốn nghe câu sáo rỗng ấy, thì tôi đã nói rồi.” Sherlock lạnh mặt đáp, “Giờ thì nói đi, cô làm sao tìm được tôi?”
Được rồi… coi như anh ta cũng đã nói cảm ơn.
“Không thể là tôi tự suy luận ra sao?” Emma lộ vẻ “anh đừng coi thường tôi thế chứ”.
Sherlock nhàn nhạt liếc cô một cái: “Tuy trí tuệ của cô có hơi nhỉnh hơn đám ngu ngốc ở Scotland Yard, nhưng cũng chỉ thế thôi.”
Ý anh ta là – nếu là anh ta, còn có thể làm được. Nhưng Emma thì? Mơ đi.
“Được thôi, vậy để anh đoán xem tôi làm thế nào… Tôi sẽ không tự khai ra đâu, ngu gì khai chứ.” Cô chớp mắt, thảy quả bóng lại, “Này, thưa ngài, IQ của anh đã nâng trung bình lên kha khá rồi, giờ chính là lúc để dùng đến đấy. Tôi tin tưởng anh nha~~”
Emma nở nụ cười ngọt ngào.
Thật ra
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904041/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.