🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

33

Emma trơ mắt nhìn thám tử tóc xoăn lôi điện thoại từ túi trong áo vest ra, liếc qua một tin nhắn, và rồi nét mặt anh ta lập tức thay đổi.“Sherlock, cậu ổn chứ?” – Watson thắc mắc hỏi.“Ừ… tôi ổn.” – Anh tóc xoăn có vẻ đang suy nghĩ gì đó.“Cậu định đi đâu?”“Chỉ là hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài đi dạo một chút…” – Sherlock nói rồi rảo bước ra khỏi cửa. Những người khác vì còn đang vội tra cứu manh mối từ điện thoại nên không chú ý, nhưng Emma thì đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng anh biến mất nơi cầu thang. Trong lòng cô lúc này là một cuộc đấu tranh giữa hai "nhân cách":— Không đuổi theo sao? Đó là một kẻ giết người hàng loạt đấy.— Nhưng có mình hay không thì cũng chẳng khác gì, Watson thông minh thế cơ mà, chắc chắn sẽ đuổi theo. Còn tăng tình cảm "huynh đệ chí cốt" cho hai người họ ấy chứ~— Nhưng tên tóc xoăn đó thích lao đầu vào chỗ chết, lỡ có mình ở đó thì còn có thể kiểm soát tình hình. Không đi, lỡ có chuyện thì sao?— Sao mà rối rắm thế? Đi thì đi luôn đi, làm như mình cao quý lắm không bằng~— Không đi bây giờ thì trễ đấy nhé…Khốn thật! Phiền chết đi được!“Greg! Mau dẫn người đuổi theo đi!” – Emma hét lớn, đột ngột lao ra ngoài. Watson và Lestrade chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên kêu lên. Cô thì nhảy lên tay vịn cầu thang, trượt xuống đúng lúc thấy Sherlock đang chui vào ghế sau của chiếc taxi.Dù không thể hét to rằng tài xế là hung thủ, cũng chẳng biết giải thích thế nào cho hợp lý, nhưng chắc Watson và Lestrade sẽ hiểu ra chuyện sớm thôi.“Cô…” – Sherlock nhìn cô với ánh mắt kỳ lạ.“Ngồi sát vào nào…” – Emma đẩy anh ta vào trong rồi chen lên ngồi kế bên. “Nhìn anh là biết định tự đi tìm cái chết, tôi còn phải lái xe đến cứu, thôi đi chung cho đỡ phiền.”Tên sát nhân nổ máy, nhìn Emma qua gương chiếu hậu, cười khẩy: “Không ngờ anh cũng đào hoa đấy chứ… sắp chết mà còn có mỹ nhân đi cùng. Hay đấy, lát nữa hai người chết cùng, biết đâu lại bị người ta tưởng là đôi tình nhân tự tử~”Tình cái đầu ông ấy chứ!Cô có phải cái tên mê cảm giác mạnh như Sherlock đâu.“Làm sao tìm được tôi?” – Sherlock hỏi, nhưng lại quay sang nhìn Emma, khiến cô thấy chột dạ, vội quay ra cửa sổ.Khoan, cô chột dạ cái gì chứ?Không được, phải lườm lại!Emma quay đầu, trừng mắt đáp trả ánh nhìn của Sherlock.“Sherlock Holmes… tôi đã nghe danh anh, còn lên cả trang web của anh nữa. Quá tài giỏi! Tôi rất ngưỡng mộ đấy~” – Tên sát nhân cắt ngang màn đối đầu ánh mắt của họ.“Ai nói với ông về tôi?”“Có người đang để mắt đến anh.”“Là ai? Ai quan tâm đến tôi?”Thế là thám tử và sát nhân bắt đầu nói chuyện với nhau, chiếc xe dừng lại trước một tòa nhà, tên giết người cầm “súng” ép cả hai vào trong.Tất nhiên, cây súng đó là một cái bật lửa cải trang…Tên tội phạm này cũng nghèo thật.Nhưng đúng như hắn nói, chẳng cần bị súng dí thì Sherlock cũng sẽ ngoan ngoãn theo lên – vì anh ta tò mò. Tò mò về cách mà hung thủ khiến nạn nhân tự sát, tò mò về tâm lý một người cha mắc bệnh nan y, bị đuổi khỏi nhà, mất hết hy vọng lại quay sang giết người, và quan trọng nhất — là tò mò về kẻ đang đứng sau, cái người mà tên sát nhân gọi là "ngưỡng mộ anh".Đó chính là Moriarty, dù tên tội phạm có làm ra vẻ thần bí không chịu tiết lộ danh tính.Nhưng Emma thì biết chứ, nên khi chứng kiến hai người kia lời qua tiếng lại… cô chỉ muốn ngáp dài.Và kỳ cục là cảnh tượng này lại buồn cười một cách kỳ lạ.Còn hung khí duy nhất – khẩu súng – chỉ là đồ giả, cảnh sát và Watson cũng theo sát phía sau. Chỉ cần họ không điếc thì chắc chắn nghe được lời cô hét lúc nãy.Nói thật, chỉ cần không ngu tới mức lấy chai thuốc, vặn nắp, bỏ thuốc vào miệng và nuốt — thì chết thế quái nào được?Tất nhiên, với cái người thích tự tìm cái chết như Sherlock, xác suất anh ta nuốt thuốc vì "thích cảm giác mạnh" cũng không nhỏ.Emma rất muốn đảo mắt nhưng mắt cô đã sắp díp lại vì buồn ngủ.“Các quý ông, hai người nói xong chưa vậy? Cho tôi nhắc nhẹ… bây giờ là 3 giờ sáng đó.” – Emma ngáp dài, giọng khá bực bội. “Làm ơn vào thẳng vấn đề được không? Khán giả duy nhất ở đây sắp ngủ gục rồi~”“Đừng vội, đừng vội…” – Tên giết người hiếm khi thấy ai không sợ chết như vậy, tỏ ra ngạc nhiên. Hắn nói: “Ở đây có 4 lọ thuốc, hai người chọn trước, hai lọ còn lại tôi uống. Chúng ta cùng nuốt.”“Nếu chúng tôi không chọn thì sao? Đứng dậy bỏ đi chẳng phải được à?” – Sherlock nhướng mày hỏi.Tên sát nhân giơ “súng”: “Vậy thì tôi sẽ nổ súng, tiễn hai người đi trước.”Còn chưa kịp để Sherlock lựa chọn, Emma đã mất kiên nhẫn.“Có gan thì bắn đi~” – Emma ngáp tiếp, nằm dài xuống bàn, uể oải liếc hắn.“Cô chắc chứ?” – Tên sát nhân lúng túng. Có ai không sợ chết thật sao?“Đúng vậy, chúng tôi chọn súng. Xin mời nổ súng.” – Sherlock còn hống hách hơn Emma, nhìn thẳng vào nòng súng như thể đang khiêu khích.“Phụt~”Khẩu “súng” b*n r* một tia lửa nhỏ.“Từ khi nhìn thấy nó tôi đã biết là giả rồi.” – Sherlock cười mỉm. “Câu chuyện này khá thú vị. Và… cô ấy trông như sắp nổi giận vì buồn ngủ. Tốt hơn hết nên rời đi thôi. Hẹn gặp lại tại toà.”Emma giơ tay chỉ vào hung thủ, giọng ngái ngủ nhưng cực kỳ hung dữ:“Đồ hề! Đúng là loại phạm tội hạng ba! Lần sau nhớ dùng súng thật, biết chưa? Thời đại này rồi ai còn chơi trò súng giả nữa. Nghèo đến mức đó thì khỏi làm tội phạm luôn đi~”Tên sát nhân: “…”Anh ta ngơ ngác, chẳng biết nên nói gì. Kịch bản sụp đổ trong vòng một nốt nhạc.Sherlock thì có thể bị k*ch th*ch bởi sự nguy hiểm, nhưng Moriarty đâu có dặn anh ta đối phó với một người phụ nữ như thế này!?Emma: đứng dậy định bỏ đi, mắt nhắm mắt mở vì buồn ngủ, cau mày lườm Sherlock.Chắc anh ta đang suy nghĩ xem "đồ hề" nghĩa là gì.Hừ, còn không đi?Emma trừng mắt dữ dội.“Khoan đã! Anh còn chưa biết lọ nào có độc mà!” – Tên sát nhân la lên khi Sherlock tiện tay nhặt một lọ thuốc. Hắn bắt đầu thuyết phục: “Anh không muốn dùng tính mạng để xác minh suy luận của mình sao? Không phải sẽ rất k*ch th*ch sao? Thông minh như anh, thiên tài như anh… chẳng lẽ không muốn thử?”Sherlock có vẻ dao động, chăm chú nhìn viên thuốc, có vẻ muốn nuốt.Đúng vậy… rất k*ch th*ch… cực kỳ hấp dẫn…

Nhưng—

“Ê ê, rốt cuộc có đi không hả? Mau lên! Đừng nói là anh thật sự muốn uống nha? Ném thẳng vào mặt hắn đi cho rồi~” – Emma đảo mắt, giọng lười nhác nhưng đầy bực bội. Cô lầm bầm: “Đúng là phiền phức. Nhà đầy cảnh sát, hét một tiếng là xong, mắc gì phải diễn sâu thế? Biết vậy khỏi đi theo cho rồi~”Tên sát nhân: “…”Huhu… không thể chơi như thế này được!“Sherlock ơi, anh không nói là sẽ có kiểu nhân vật này đâu!”Tên sát nhân giờ hoàn toàn cạn lời.

Tên sát nhân: “……”Hu hu hu…Làm ơn đừng đối xử với tôi như vậy– tôi chỉ là một tội phạm nhỏ bé thôi mà… Chẳng phải đã nói là vì k*ch th*ch mà coi mạng như cỏ rác sao?Hắn tràn đầy hy vọng nhìn về phía thám tử tóc xoăn, mong rằng anh ta sẽ cố chấp một chút:“Vậy thì anh…”

“Ừ hừ~ mặc dù tôi cũng rất muốn thử, nhưng…” – Sherlock liếc sang Emma đang vì thiếu ngủ mà giận dữ đến mức sắp bốc khói, “nhưng nếu cô ấy nổi giận thì hậu quả hơi bị nghiêm trọng, cho nên lần này thôi vậy~ có lẽ để lần sau…”

“Lần sau cái đầu anh ấy! Anh bị ngốc hả? Còn không mau qua đây!” – Emma cáu gắt, khí thế bức người vì thiếu ngủ.

Cô vẫn luôn muốn chửi cái gã thiên tài IQ phá vỡ bầu trời này một câu “ngốc ngếch”!Và giờ thì thành công rồi~

Nói cho đúng, biết hết mọi thứ, vậy mà vẫn liều mạng đi chuốc lấy cái chết,hừ~Quả thực là “máy b** ch**n đ**” trong giới thiểu năng trí tuệ đấy nhé!

Cho nên, đừng bao giờ chọc giận một người phụ nữ vừa thiếu ngủ vừa bực bội.Dù bình thường có hiền lành dễ thương, ôn nhu đến mấy, thì lúc nổi nóng vẫn bộc lộ khí chất nữ vương bá đạo~

Đoàng!

Tiếng súng bất ngờ vang lên, chỉ thấy tên hung thủ ngã ngửa xuống đất.

“Wow… giật cả mình~” – Emma chớp chớp mắt, cảm giác cơn buồn ngủ bị dọa chạy sạch.

Sherlock cúi xuống kiểm tra vết đạn, rồi bắt đầu một màn “tra khảo một chiều”. Cuối cùng cũng moi ra được cái tên Moriarty, và ngay tại chỗ, thêm một cái xác nữa nằm lại.

Phù, cuối cùng cũng xong rồi…

---

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.