33
Emma trơ mắt nhìn thám tử tóc xoăn lôi điện thoại từ túi trong áo vest ra, liếc qua một tin nhắn, và rồi nét mặt anh ta lập tức thay đổi.“Sherlock, cậu ổn chứ?” – Watson thắc mắc hỏi.“Ừ… tôi ổn.” – Anh tóc xoăn có vẻ đang suy nghĩ gì đó.“Cậu định đi đâu?”“Chỉ là hơi ngột ngạt, tôi ra ngoài đi dạo một chút…” – Sherlock nói rồi rảo bước ra khỏi cửa. Những người khác vì còn đang vội tra cứu manh mối từ điện thoại nên không chú ý, nhưng Emma thì đứng đằng sau, nhìn theo bóng lưng anh biến mất nơi cầu thang. Trong lòng cô lúc này là một cuộc đấu tranh giữa hai "nhân cách":— Không đuổi theo sao? Đó là một kẻ giết người hàng loạt đấy.— Nhưng có mình hay không thì cũng chẳng khác gì, Watson thông minh thế cơ mà, chắc chắn sẽ đuổi theo. Còn tăng tình cảm "huynh đệ chí cốt" cho hai người họ ấy chứ~— Nhưng tên tóc xoăn đó thích lao đầu vào chỗ chết, lỡ có mình ở đó thì còn có thể kiểm soát tình hình. Không đi, lỡ có chuyện thì sao?— Sao mà rối rắm thế? Đi thì đi luôn đi, làm như mình cao quý lắm không bằng~— Không đi bây giờ thì trễ đấy nhé…Khốn thật! Phiền chết đi được!“Greg! Mau dẫn người đuổi theo đi!” – Emma hét lớn, đột ngột lao ra ngoài. Watson và Lestrade chưa kịp phản ứng, ngạc nhiên kêu lên. Cô thì nhảy lên tay vịn cầu thang, trượt xuống đúng lúc thấy Sherlock đang chui vào ghế sau của chiếc taxi.Dù không thể hét to rằng tài xế là hung thủ, cũng chẳng biết giải thích thế nào
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904061/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.