38
Ban đầu Emma có hơi hoảng loạn, nhưng rất nhanh cô trấn tĩnh lại.“Sherlock Holmes hôm nay chắc chắn được quý nhân phù hộ, sẽ thuận lợi, bình an vô sự.” – cô nghiêm túc tự nhủ một câu như thế.
Nếu có người khác ở bên cạnh, chắc chắn sẽ nghĩ cô bị điên. Nhưng xung quanh tối đen như mực, chẳng có lấy một bóng người.Đáng tiếc là… lời chúc phúc của cô không bao giờ tác dụng với chính mình.
Cô từng thử nhiều lần, từ việc lớn đến việc nhỏ, hễ chúc hay nguyền rủa chính mình thì đều không linh nghiệm.Vì vậy, Sherlock được cô chúc thì chắc chắn bình yên, còn bản thân cô…Mẹ kiếp, hóa ra người nguy hiểm nhất lại chính là mình!
Thế nên cô không định ngu ngốc chạy đi cứu “thám tử tóc xoăn”.Giờ đây người cần được cứu chính là cô, hiểu chưa?
Sherlock xét về thể chất thì còn mạnh hơn cô nhiều: giỏi quyền anh, thành thạo kiếm thuật, đừng có mà coi thường.Còn cô, dù đang mượn được thể xác của tiểu thư E với sức khỏe vượt trội – lực tay lớn, động tác nhanh nhẹn – nhưng thực sự đánh nhau thì chẳng ăn thua.May mà cô còn có vũ khí miệng lưỡi… chỉ cần miệng không bị bịt lại, “ngoại lực” này vẫn rất lợi hại.
Emma liếc quanh. Những cửa hàng xa xỉ vốn sáng choang giờ tối om, thám tử tóc xoăn thì bặt tăm. Trước đó cô còn thoáng thấy một bóng trắng. Mấy cảnh tượng kỳ dị mà Philipps – người ủy thác – từng mô tả, giờ đây hiện ra ngay trước mắt.…Và đúng lúc này, cô lại thấy buồn đi vệ sinh.
“Ờm… thôi cứ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904066/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.