🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau

42

*Trigger warning: án này có nhắc đến cưỡng ép tập thể, không nhiều chỉ qua suy luận và kể lại nhưng vẫn cân nhắc trước khi đọc. có thể trực tiếp bỏ qua đọc tiếp từ chương 46.

Bước ra khỏi thang máy, Sherlock dường như đã có mục tiêu, đi thẳng đến một văn phòng.Chỉ tiếc là cửa văn phòng đã khóa.

May thay, Emma tuy không thể nói, nhưng từ khi theo anh chàng tóc xoăn phiêu lưu thì đã chuẩn bị sẵn mọi thứ có thể tưởng tượng ra.

Cô lấy chiếc iPhone ra, cắm một tinh thể trụ nhỏ vào lỗ tai nghe, kết nối Bluetooth, rồi chĩa thiết bị ấy vào bộ cảm ứng. Sau đó mở một ứng dụng tự chế trên máy.

Ứng dụng này vốn do E chỉ đạo xây dựng khung, còn mã nguồn là do E thiết kế, nhưng ý tưởng và chức năng thì do Emma đề xuất. Dù có cố gắng đến mấy, Emma cũng biết mình không phải lập trình viên, chẳng thể tinh thông kỹ thuật xâm nhập như E. Thế nên, kẻ lười biếng lại kém thiên phú như cô chỉ còn cách tìm con đường khác.

Thời điểm này, smartphone và các thiết bị thông minh mới bắt đầu phổ biến. Nhiều nơi nâng cấp hệ thống bảo mật từ kiểu truyền thống sang dạng kết nối mạng. Ứng dụng kia được thiết kế để nhắm vào chính những thiết bị thông minh ấy, phối hợp với các module nhỏ như tinh thể trụ, có thể phá mã, điều khiển camera từ xa, xâm nhập máy chủ… Nói cách khác, nó chẳng khác nào một “ngoại trang hack max level” mà Emma mang theo bên người.

Chưa đầy 10 giây, khóa mật mã bốn chữ số đã bị phá.

Văn phòng không lớn, có chừng mười bàn làm việc và một phòng họp nhỏ.

Sherlock đẩy cửa vào, chẳng buồn lục bàn giấy, mà sải chân dài đi thẳng đến cửa sổ. Emma cũng lập tức theo sau.

Nhìn theo ánh mắt anh, cô thấy góc nhìn từ đây hướng thẳng sang trung tâm thương mại đối diện. Từ góc này xuống… chẳng lẽ lại tình cờ trông thấy được gì đó?

Đây là khu kênh phim tài liệu. Trong góc có vài chiếc kính viễn vọng, cùng nhiều quả địa cầu và ảnh chụp. Emma lúc bước vào không để ý bảng tên phòng ban, nhưng nhìn ảnh chân dung và bối cảnh thì đều là phong tục nhân văn khắp thế giới, nhiều tấm chụp cảnh nghèo khó, nông dân gầy gò, nhà cửa xập xệ… Không giống ảnh du lịch bình thường, rất có thể đây chính là văn phòng kênh Địa lý.

Cô liếc sang một chiếc kính thiên văn. Sherlock hiển nhiên cũng thấy.

Anh bước đến, điều chỉnh tiêu cự và góc độ, chăm chú nhìn sang trung tâm thương mại bên kia.

“Từ kính này có thể thấy tổng cộng 82 khung cửa sổ. Hầu hết bằng mắt thường không thể thấy rõ bên trong, ngoại trừ…” Sherlock đứng thẳng, khẽ nhắm mắt, lông mi khẽ rung. Toàn bộ sơ đồ trung tâm thương mại đã hiện trong đầu anh. Rồi anh đột ngột nói:“Đưa cho tôi cái bảng tên trên bàn phía sau em.”

Emma chưa kịp nghĩ đã đưa, còn tiện mắt đọc lướt qua:

Simon Reeve — Simon Liver.

Sherlock liếc tên rồi đặt xuống, sau đó mở máy tính trên bàn, bắt đầu tìm kiếm. Emma ghé sát xem thử. Anh nhập thẳng vào thanh địa chỉ Gmail, dừng ở chỗ mật khẩu. Đoán bừa vài lần không được. Emma nghĩ mình phải dùng ứng dụng hỗ trợ thì anh lại mỉm cười, gõ nhanh một cái tên:

TalorEsther.

Đăng nhập thành công.

Anh lướt qua hòm thư, mở một biên lai đặt hàng online.

À… thì ra đang tra địa chỉ nhà? Emma lập tức hiểu.

Nhưng cô lại lo: người đi làm thường để hàng gửi đến công ty chứ?

Sự lo lắng này rõ ràng dư thừa. Địa chỉ hiện lên đúng là một căn hộ.

“Đi thôi.” Sherlock bình thản nói.

Thế là hai người tốn công đột nhập trụ sở BBC, rốt cuộc chỉ để lấy địa chỉ trong hòm thư ai đó, rồi lại rời đi.Thực ra cũng không tốn công lắm~

Trong mắt ba bảo vệ, cặp đôi quý tộc bí ẩn ấy chỉ vào chưa đến mười phút, đã vội vã rời đi, thậm chí còn chưa kịp đến giờ nghỉ giữa hiệp trận bóng.

Giờ đã là ba giờ sáng.

Nơi này không hẳn trung tâm, nhưng bắt taxi vẫn được. Thỉnh thoảng cũng có người làm muộn tan ca. Thế là một chiếc taxi nhanh chóng đáp lại cú vẫy tay của Sherlock.

Ngồi trên xe, Emma nghĩ: tóc xoăn này vẫn còn chút nhân tính, không bắt cô – người đang chấn thương nghề nghiệp mắt – làm tài xế.

Nhưng nhìn đồng hồ trên điện thoại, cô lại thấy giờ mà đến nhà người ta thì chẳng lịch sự chút nào. Nhỡ họ đang… làm chuyện riêng tư thì chẳng phải rất ngượng sao?

Trước đó, suy luận của Emma là: bốn năm trước, khi chưa thành hồn ma, Tyler cùng bạn trai đi ăn. Hai người tình tứ, có thể đã thân mật trong nhà vệ sinh. Nhưng đột nhiên bạn trai phát điên, muốn làm chuyện không đứng đắn. Tyler chống cự, bị ấn xuống bồn cầu, bị giật tóc, có thể còn bị chọc mù mắt. Sau đó bạn trai giết cô, phân xác, cho vào túi, giấu trong ống thông gió…

Đó là giả thuyết ban đầu. Nhưng khi Sherlock nói thi thể trong ống thông gió là đàn ông, lập tức lý luận sụp đổ.

Từ đó, Emma nghĩ: có thể xác đó là bạn trai của Tyler. Nếu vậy thì mọi thứ đảo ngược?

Nhưng phụ nữ mà muốn chiếm hữu đàn ông thì đâu cần cưỡng ép? Ặc… hình như cô vừa lỡ lộ gì đó.

Cách nghĩ này càng nhiều lỗ hổng: tóc dính da đầu, nữ quỷ áo trắng, oán hận… hoàn toàn không khớp.

Cô đổi hướng: xác là bạn trai Tyler, còn Tyler bị kẻ khác hãm hại. Nghĩa là bốn năm trước, trong nhà vệ sinh nữ, có người khác muốn cưỡng h**p Tyler. Bạn trai cô phát hiện nhưng sức yếu, bị giết, phân xác, giấu trong ống thông gió. Tyler cũng bị diệt khẩu, phân xác, giấu trong đường hầm ngầm.

Nghe có vẻ hợp lý hơn, miễn là giám định pháp y chứng minh thi thể nam kia đúng là bạn trai Tyler.

Điều Emma nghĩ đến, chắc Sherlock cũng đã nghĩ ra. Thế thì việc lục tìm trong trụ sở BBC, đúng căn phòng có kính thiên văn hướng sang trung tâm thương mại, bàn làm việc của Simon Liver… nghĩa là gì?

Simon Liver chắc chắn là nhân vật then chốt!Hoặc hung thủ, hoặc nhân chứng…

Emma kéo tay áo Sherlock, ra hiệu hỏi:Người này là ai?Anh nghĩ thi thể nam kia là ai?

Hai câu ấy mà phải ra hiệu bằng tay thì quả thực tiêu hao toàn bộ kỹ năng diễn xuất của cô.

Ôi, không nói được đúng là buồn thật~

Tài xế taxi nhìn cô, ánh mắt như thể đang chở một kẻ thần kinh.Ừ thì, cô chưa từng học ngôn ngữ ký hiệu mà…

Ai biết sẽ có ngày cần đến kỹ năng này cơ chứ?Có lẽ nên đăng ký một khóa học toàn diện để phòng những màn phiêu lưu “vượt trí tưởng tượng” thế này.

Sherlock ung dung quan sát hết màn múa tay múa chân của cô, mặt vẫn thản nhiên, tự tin như đã hiểu rõ tất cả.

Emma còn đang chờ một màn suy luận sắc bén thì anh lại thốt ra:“… Em biết đấy, tôi đọc được khẩu hình.”

“…” Emma.

Biết cái quỷ ấy!Có thể đi chết được không?

Thấy Emma sắp bùng nổ, có khi lao lên cào mặt anh đến nơi, Sherlock đưa chiếc BlackBerry cho cô, ý bảo đọc kết quả tìm kiếm.

Trên màn hình hiện thông tin: Simon Liver – MC truyền hình, chuyên về phiêu lưu và khám phá.Nói anh ta chỉ là MC thì chưa đủ. Anh ta là một nhà thám hiểm, từng chu du nhiều quốc gia, sản xuất nhiều chương trình địa lý nổi tiếng cho BBC. Đồng thời là nhà văn, tác giả sách về du lịch, phiêu lưu, trưởng thành và tương lai, nằm trong danh sách sách bán chạy của New York Times. Thậm chí còn là diễn viên.

Đích thực là “người ba trong một”: truyền hình – văn học – điện ảnh.

“Anh ta có thể là nhân chứng duy nhất của vụ việc bốn năm trước. Chúng ta phải hỏi xem anh ta đã thấy những gì.” Sherlock nói chắc nịch.

Emma gật đầu, nhưng vẫn không hiểu làm thế nào từ một văn phòng, một chiếc kính thiên văn và một bàn làm việc mà suy ra được người này chính là nhân chứng.

Lỡ khi đó anh ta đang đi công tác?Hoặc hàng trăm lý do khác khiến anh ta không có mặt?

Lẽ nào một MC, một nhà văn thành công như thế, lại đúng lúc ấy ở văn phòng, còn đứng trước kính thiên văn, thay vì nhìn trời, thì lại dòm trung tâm thương mại có thể nhìn thấy mấy chục lần mỗi ngày?

Cô nghi ngờ nhìn Sherlock.Lần này, nhớ anh đọc được khẩu hình, cô chỉ khẽ mấp máy môi, không còn dùng tay chân diễn kịch nữa.

Chương trước
Chương sau
Trang web đọc truyện online hàng đầu Việt Nam, cung cấp kho truyện phong phú với các thể loại như tiên hiệp, kiếm hiệp, ngôn tình, truyện teen và truyện đô thị. Tất cả các tác phẩm đều được chọn lọc kỹ lưỡng bởi các tác giả và dịch giả uy tín, mang đến trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời nhất cho bạn!
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.