52
Sherlock và Watson rời khỏi cung điện Buckingham, bắt taxi trở về nhà.
“Ồ, Sherlock, anh chắc không đoán được ai đến đâu.” – Bà Hudson đứng ở cầu thang, cười mập mờ nhìn Sherlock.
Sherlock theo bản năng bắt đầu quan sát và suy luận:“Bà Hudson, nhìn vẻ mặt bà, thì chắc hẳn là một người chúng ta đều quen biết, lại có quan hệ không hề tầm thường. Bà cho rằng sự xuất hiện của người đó sẽ khiến tôi cảm thấy vui mừng… Ồ~”
Anh khựng lại, đồng tử đột ngột co giãn.Theo phản xạ, anh ngẩng đầu, nhìn về phía cửa sổ phòng khách tầng hai.
Emma bưng một tách cà phê, dựa vào bàn sách bên cửa sổ, khóe môi khẽ cong lên, đôi mắt lim dim lười biếng, chiếc cằm tinh xảo kiêu hãnh khẽ nâng, tao nhã gật đầu chào.
“Là Emma về rồi! Thật tốt quá, Sherlock.” – Watson vẫy tay, vui mừng nói, “Emma, sao về mà không báo trước một tiếng? Để tôi ra sân bay đón chứ.”
“Ha ha, lên đây rồi nói nhé~ Tôi còn mang quà cho mọi người.” – Emma cười hí hửng, phất tay.
“…Cô ấy về rồi.” – Sherlock lẩm bẩm, vẻ mặt khó đoán, ánh mắt thoắt ẩn thoắt hiện. Đôi chân anh như mọc rễ tại chỗ, chỉ chăm chăm đối diện với ánh mắt Emma trên tầng hai.
Emma thẳng thừng đáp lại, ánh mắt đầy khiêu khích: “Tôi về rồi đấy, có giỏi thì tìm lý do đuổi tôi đi nữa xem.” Không hề nhường bước!Lần này cô về, chính là không định đi nữa. Hừ~ Sherlock, Watson và bà Hudson cùng bước lên lầu. Sherlock vào phòng, từng bước tiến lại gần Emma – vẫn đang thong
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904080/chuong-51.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.