57
Vị trih thám kia ấy thế mà vẫn bình thản xuống giường, đi thẳng vào phòng tắm làm một trận tắm nước lạnh, coi như dưỡng sinh cả thân lẫn tâm.
Emma thì xuống bếp làm vài cái sandwich, pha thêm hai ly cà phê rồi mang lên, ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, thong thả thưởng thức.
Không bao lâu sau, thám tử tóc xoăn bước ra, tóc vẫn còn ướt rượt, trên người lại khoác chiếc áo choàng dài vốn thuộc về cô, rồi ngồi xuống đối diện.
“Ồ, hóa ra anh mặc cái này lại hợp ghê đấy~” Emma mắt vẫn dán ra khung cảnh ngoài phố, hờ hững buông một câu.
“Anh có nên nói cảm ơn không?” Sherlock nhấc ly cà phê, uống một ngụm, rồi vừa cắn sandwich vừa trả lời.
“Tùy anh thôi…” Cô quay đầu lại, nhìn thẳng anh. “Anh không có gì muốn nói à?”
“Còn phải nói gì nữa sao?” Anh nhíu mày, khó hiểu.
“Tất nhiên rồi. Hành động của anh vừa rồi cũng nói được nhiều thứ, em hài lòng lắm. Nhưng câu hỏi kia, anh vẫn chưa trả lời chính diện đâu nhé~ Không cần tôi nhắc lại chứ?” Emma ung dung nói, vừa uống một ngụm cappuccino, để lại một vòng bọt sữa trắng trên môi.
Sherlock liếc nhìn, khẽ nhếch môi châm chọc:“Ồ, chẳng lẽ chúng ta phải bắt chước mấy cặp tình nhân tầm thường, phí thời gian quý báu để rót tai nhau những câu sến súa sao? Có nghiên cứu cho thấy người hay nói lời ngọt ngào thì tỷ lệ ngoại tình cao hơn hẳn. Thay vì thế, nên dùng thời gian để suy ngẫm những vụ án sâu xa. Còn em cũng có khối việc đáng giá để làm,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904085/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.