58
Lúc này, từ góc phố chạy đến một chiếc xe hơi màu đen.“Có vẻ là Mycroft.” – Emma nói.
Sherlock liếc nhìn chiếc xe vừa dừng lại:“Điện thoại của Irene, hắn tuyệt đối không phá nổi mật mã. Cái gọi là chuyên gia kỹ thuật ấy hả, ha, chỉ là trò cười thôi. Nên chắc chắn lần này hắn đến là để nhờ chúng ta giải mã.”
Chưa đầy vài phút sau, Mycroft đã đẩy cửa phòng khách bước vào.Ánh mắt ông ta đảo qua vết hằn đỏ trên cổ Emma, rồi lại nhìn cách hai người kia ở cạnh nhau—bề ngoài chẳng có gì khác, nhưng lại dường như đã thay đổi chút ít.
Mycroft vốn hiểu quá rõ cậu em thiên tài nhưng lập dị của mình. Bề ngoài thì vẫn tỏ ra lạnh lùng, khó gần, nhưng nhìn kỹ thì rõ ràng tâm trạng Sherlock đang không tệ.“Có vẻ ta có thể báo tin vui này cho mẹ rồi, bà chắc chắn sẽ rất mong chờ.” – Mycroft buông lời đầy ẩn ý.
Emma thoáng liếc nhìn ông, cảm giác như ông đang hiểu lầm gì đó:“Ừm… tuy cũng có thể coi là tin tốt, nhưng chắc hơi khác so với điều ông đang nghĩ.”
Mycroft nhướng mày, nhìn Emma một cái, rồi lại nhìn Sherlock quan sát, sau đó gật gù bình thản:“Ồ… tội nghiệp thằng em của ta, hy vọng không phải là vì cậu quá lâu không dùng tới nên mới thế.”
“Người anh trai yêu quý ạ, câu đó rõ ràng hợp với anh hơn đấy, lão già cô đơn của tôi.” – Sherlock thản nhiên đáp lại.
“Cô đơn? Không, tôi chẳng hề cô đơn, Sherlock.” – Mycroft lắc đầu.
Thế là hai anh em bắt đầu màn đấu khẩu thường
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904086/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.