91
Emma choàng tỉnh, phát hiện mình bị trói chặt bằng dây thừng, miệng còn bị nhét một mảnh vải rách hôi hám. May là mắt chưa bị bịt, cô có thể quan sát xung quanh.
Đập vào mắt là căn phòng cũ nát của một nhà trọ ven đường. Căn phòng chỉ có một chiếc giường ọp ẹp, ga trải đã ố vàng, còn cô thì bị quẳng lên đó. Một chiếc tivi đời cũ kiểu màn hình hộp, ở London hiện đại hiếm khi còn thấy. Ngoài ra còn có chiếc bàn trang điểm gỗ, nước sơn bong tróc, cũ kỹ không chịu nổi.
Trên bàn, Emma nhìn thấy một chai sữa thủy tinh không nhãn mác, loại bán trong mấy tiệm tạp hóa nhỏ. Dưới chai sữa có đè một xấp ảnh, cô cố rướn cổ nhìn, loáng thoáng thấy toàn là ảnh người, thoạt nhìn có vài tấm giống hệt mình.
Trong phòng có một cửa sổ, nhưng tầm nhìn bị che khuất bởi dãy nhà dân đối diện. Chỉ phía trên cùng mới thấp thoáng thấy đỉnh tòa nhà “Dưa chuột” ở trung tâm London. Bên ngoài sáng rõ, chắc là buổi sáng.
Nếu là anh chàng tóc xoăn bị nhốt ở đây, có lẽ anh đã tính toán ngay được vị trí, giờ giấc nhờ hướng mặt trời, độ cao, cả vết ố trên ga giường… Nhưng Emma thì không có khả năng đó.
Cô cũng không thấy ma quỷ nào quanh mình, mà miệng thì bị nhét vải, chẳng thể mở miệng dùng phép. Mùi ẩm mốc từ mảnh giẻ khiến cô buồn nôn.
Emma nhắm mắt, tập trung lắng nghe. Ngoài tiếng người, tiếng chó ngoài đường, còn có cả tiếng tàu hỏa đang chạy chậm, dường như chuẩn bị vào ga.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/emma-va-nhung-vi-khach-vo-hinh/2904119/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.