Chương 18 Edit: Thỏ Tuy Phục Tâm Thần không hiểu hết lời nói của Nhạc Tử Thú nhưng lại cảm thấy điều đó tựa như viên kẹo ngọt được áo lớp băng mỏng bên ngoài, thậm chí khiến hắn sởn cả gai ốc. Hắn cúi đầu, nhìn chằm chặp đôi tay đang để ngay ngắn trên đầu gối. Luôn là vậy, mỗi khi căng thẳng Phục Tâm Thần sẽ vô thức nhìn xuống ngón tay hoặc ngón chân – đây là thói quen từ thời thơ ấu. Mà thời thơ ấu… là gì? Phục Tâm Thần bỗng dưng hoảng hốt. Nhạc Tử Thú bảo bóng ma thuở ấu thơ khiến y bị chấn thương tâm lý, rồi hắn chợt nghĩ liệu có phải cơn ám ảnh thời tấm bé của mình còn đáng sợ hơn cả y? Bởi Phục Tâm Thần đã quên sạch những chuyện xảy ra trước 5 tuổi. Mọi thứ thật kỳ quái. Nói tóm lại, trẻ em 3 tuổi không nhớ gì là chuyện dễ hiểu, nhưng lên 5 vẫn quên tất tần tật thì hơi bất thường. Ngay từ đầu hắn không ngờ vực quá nhiều về chuyện này, tuy nhiên thái độ mất tự nhiên của cha mẹ đã khiến hắn sinh nghi. Có một lần Phục Tâm Thần hỏi vu vơ: Ngày xưa con học mẫu giáo ở đâu? thì hai ông bà lo lắng và giữ im lặng. Phản ứng của bậc phụ huynh thật lạ lùng, họ trở nên nhạy cảm khi hắn nhắc đến đề tài “thơ ấu.” Những gia đình khác luôn thích tán gẫu với con cái về tuổi thơ, người lớn trong nhà sẽ mỉm cười và nói: Hồi nhỏ con thích ăn cái này, con hay chơi đùa ở đằng kia; hoặc con còn nhớ không,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-hon-moc-tam-quan/2786175/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.