Chương 56 Edit: Thỏ Nhạc Tử Thú cũng thừa nhận bản thân hiếm khi ra cửa, nhưng nói đúng hơn là hiếm khi rời khỏi núi Vô Danh. Do đó địa bàn hoạt động của y vẫn rất lớn, dù sao thì cả ngọn núi này đều thuộc về y. Đôi khi y sẽ rảo bước đi dạo tự như con hổ tuần tra lãnh địa của mình, hầu hết thời gian y đều tránh mặt nơi có nhiều dân cư. Có lẽ, y và loài hổ ở góc độ này cũng rất giống nhau – không thích hơi thở của người khác. Nhạc Tử Thú từng bảo rằng mình ghét thứ pheromone hỗn tạp kia, điều này vốn là sự thật. Y ghê tởm những loại mùi hương không phải của mình. Vậy còn Phục Tâm Thần thì sao? Đâu thể nào nói phu nhân không-thuộc-về-y được? Y xa lánh chỗ đông người, bởi những nơi xô bồ sẽ luôn hỗn loạn và xồng xộc các loại pheromone khiến y buồn nôn khủng khiếp. Thế nhưng một Nhạc Tử Thú sống trầm lặng, kín kẽ như vậy đã phải hao hơi tổn sức để kiến tạo ra một ngôi chùa Vô Danh có khách thập phương đến viếng đông nghịt như mây. Y ghét loài người, nhưng không thể xua đuổi hơi người. Tất cả đều bắt nguồn từ sự khát khao tột cùng ấy. Từ nhỏ nếm trải đủ thứ khinh miệt khiến y càng trân quý quyền lực hơn. Quyền lực có thể bảo vệ y, càng có thể bảo vệ người y hằng thương mến. Nếu chẳng phải lúc trước y đớn hèn như vậy thì mẹ y sẽ không bị người khác xem thường. Y ở chùa Vô Danh nhiều năm, vừa là gương mặt
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-hon-moc-tam-quan/2786213/chuong-56.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.