Chương 57 Edit: Thỏ Bác sĩ Tiêu hiếm khi chủ động liên hệ với Phục Tâm Thần, dù sao anh ta cũng là một gã Beta lãnh đạm. Cách mà anh ta đối xử với bệnh nhân luôn là kiểu “Rời khỏi phòng khám thì chúng ta không quen biết nhau, cho dù tình cờ gặp mặt trên phố tốt nhất cũng không cần chào hỏi.” Nếu được bác sĩ Tiêu tìm mình vào ngày nghỉ, chắc hẳn có chuyện gì to tát lắm! Bác sĩ gọi cho ai đó và thông báo chuyện khẩn cấp, hệt như chẳng phải điều tốt lành. Phục Tâm Thần bỗng nhiên căng thẳng: “Sức khỏe của tôi có vấn đề sao?” “Qua đây rồi nói sau.” Bác sĩ Tiêu đáp gọn lỏn, tiếp theo cúp máy. Phục Tâm Thần hoang mang tột độ, đứng im như trời trồng, nhất thời chẳng biết làm thế nào. Cậu bé đứng cạnh bên đã nghe toàn bộ nội dung cuộc đối thoại, trong lòng nó cũng tò mò phải biết nhưng cũng tỏ ra khách sáo: “Ngài Phục có cần con giúp gì không?” Phục Tâm Thần trấn tĩnh lại, nhìn nó mỉm cười, hắn định nói không có gì nhưng sực nhớ hôm nay bác tài đã xin nghỉ phép. Hắn tự bắt xe tới nên phải tự bắt xe về. Lại nói cái chỗ đồng không mông quạnh này trước không nhà dân, sau không hàng quán, gọi Taxi ắt hẳn lao lực lắm. Hắn bèn hỏi cậu bé: “Bình thường tụi em vào thành phố bằng phương tiện gì?” Nó vội thưa: “Nơi này gọi xe khó cực, hay để con hỏi đạo trưởng thử xem, biết đâu ông ấy chịu cho ngài đi nhờ?” “Thế cũng… ngại quá?” Hắn hỏi. “Ngài chờ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-hon-moc-tam-quan/2786214/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.