Khi tỉnh lại anh nằm trong một cái phòng tối om, chỉ có một chút ánh sáng bé bé từ ngoài cười sổ, bởi những chiếc gỗ đóng ngổn ngang trên khung cửa sổ chặn hết ánh sáng lại.
Đầu anh vẫn đau, ôm lấy nó nhưng may là không có máu. Anh nhìn quanh căn phong, bỗng anh nghe thấy tiếng hét của tiểu Phong nhỏ bé hét lên. Anh lao ra cái cửa, nhưng đã bị khoá chặt. Không biết làm gì cả anh chỉ có húng thân hình mình vào cánh cửa để cho nó bung ra mà nó lại phản đối lại anh mà không chịu tung ra.
Anh sờ soạn trong túi thấy chiếc điện thoại mình còn trong túi, lấy nhanh ra và gọi cho về Thượng Ngư. “Văn Thiên cứu hai đứa nhỏ? Tôi cũng đang không biết mình đang ở đâu, tôi bị nhốt trong một cái phòng nên tôi không biết.”
Đầu bên kia nói gì đó, đôi lông may anh cau lại và gật đầu “Ừm” một cái.
“Thanh Thu em ở nhà.” Văn Thiên đôi mắt loé lửa, Thanh Thu thì khóc hết nước mắt. “em...em..” cô như nghẹn thở mất. “Thanh Thu bình tĩnh nào” anh bế cô lên, ôm cô thật chặt. “Em phải bình tĩnh, anh sẽ đưa hai đứa bé oan toàn chở về.”
Cô không thể tin được là sẽ lại như thế, hai đứa con bé bỏng của cô sao lại bị bắt như thế. Cô ngất trên tay anh. Văn Thiên đau khổ, anh biết trong đó đảm bảo là do lão Nhiên không còn ai khác vào đây cả. Đôi mắt ảnh như lửa bế cô vợ bé bỏng của mình lên giường đặt lên giường, “cô Mai để ý hộ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ep-yeu/603023/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.