"Ai đó có thể dành thêm 100 đô la chết tiệt cho cái thứ này thêm chút bộ nhớ không? Cứ như đang lướt net trên 1 cái ván trẻ em ấy. Thề với Chúa trên cao, nếu cái thứ này mất nhiều thời gian hơn, tớ sẽ không chịu trách nhiệm cho hành động của mình nữa đâu!" Wes đã được đưa cho chiếc màn hình máy tính tốt nhất chỉ cho kẻ sát nhân tâm thần khi Cowboy đập vào vai anh.
"Cậu có thấy sếp đâu không?"
Wes không nhìn lên "Ờ, Bobby - H. à?" anh hét lớn qua chiếc lều quân sự đầy những người đang bận rộn trước khi lẩm bẩm với chiếc máy tính "Đừng có làm phiền tớ."
"Không." Bobby hét trở lại.
"Không." Wes cuối cùng cũng ngước lên "À, Cowman à! Cậu đã trở lại. Thấy khá hơn chưa?" Nụ cười của anh mang đầy vẻ hiểu biết. "Xong rồi chứ?"
Cowboy đập vào sau đầu anh chàng nhỏ con. "Không phải việc chết tiệt của cậu, đồ não phẳng. Và tiện thể, tớ không trông thấy Harvard. Tớ tự hỏi cậu biết tớ có thể tìm cậu ấy ở đâu không?"
"Cowboy chẳng 'xơ múi' được gì rồi" Wes oang oang bằng chất giọng tỉ lệ nghịch với ngoại hình nhỏ bé của mình khi Cowboy tiến sâu hơn vào chiếc lều quân sự, tìm một chiếc bàn trống và một chiếc điện thoại.
Vài thứ ở đó xác nhận đây là chiếc bàn của Harvard. "Xem này, các cậu. Trông như 1 chú heo đất đang nhìn thấy bóng của mình ấy. Cowboy nghỉ phép và không ghi được bán thắng nào trong khi chúng ta sẽ có thêm 6 tháng mùa đông nữa."
"10 tháng" Blue McCoy
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/everyday-average-jones/286843/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.