Có điều gì đó không ổn.
Melody có thể kết luận được từ mức độ nghiêm trọng trong những gì mà người đàn ông tên Joe Cat, như Thiếu úy Jones đã gọi nói ngắn gọn với người tên Blue.
Họ sẽ an toàn rời khỏi đại sứ quan như Jones đã hứa. Họ còn hơn cả những gì cô nghĩ rằng có thể. Họ đi phía trên và ra khỏi phạm vi thành phố, lên phía trên đồi, di chuyển lặng lẽ trong bóng tối.
Vẫn chưa hết nguy hiểm khi họ rời tòa đại sứ. Thành phố đang nằm dưới sự chỉ huy của quân đội, và lệnh giới nghiêm được thực hiện rất nghiêm ngặt. Nếu họ bị phát hiện bởi một trong những đội tuần tra trên đường, họ sẽ bị bắn mà không có bất kỳ câu hỏi nào.
Hơn một lần, họ đã phải nấp khi một đội tuần tra chỉ cách họ vài inch.
"Nhắm mắt lại" Jones thù thầm vào tai cô khi tên lính tới gần "Đừng nhìn chúng. Và thở đi. Thở nông và nhẹ thôi. Họ sẽ không thể thấy chúng ta. Tôi hứa"
Vai Melody đang bị ép chặt vào anh, và cô ép vào chặt hơn, cố gắng tìm kiếm sức mạnh từ sự ấp áp mạnh mẽ của anh. Và với ý nghĩ rằng nếu cô chết, ít nhất cô sẽ không chết một mình.
Sau đó, mỗi khi họ phải ẩn nấp, anh trượt tay ôm lấy cô, giữ cánh tay còn lại với sự cảnh giác chết người. Melody đã từ bỏ sự giả vờ mạnh mẽ và tự chủ. Cô để anh ôm lấy cô, dựa vào sự to lớn và mạnh mẽ của anh, để bản thân thoải mái dưới sức mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/everyday-average-jones/286850/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.