Hôm nay vốn đã được định sẵn là ngày mà cô cùng với Sơn Tùng cùng nhau đi chụp ảnh tạo hình nhân vật.
Có lẽ là đã trải qua mấy lần phó bản, sớm quen với mọi thứ rồi cho nên sau khi thức dậy, Tô Điềm Điềm vẫn giống như trước đây không thấy có điều gì khác biệt cả, mặc dù là chính tay cô đâm Sơn Tùng thì cô cũng hoàn toàn không có bất kỳ áp lực tâm lý nào hết.
Trong thang máy, lúc gặp được Sơn Tùng thì cô thậm chí còn không hề có chút áy náy nào, vẫn có thể tươi cười chào hỏi với anh ta.
- Tiền bối, chào buổi sáng.
Sơn Tùng im lặng nhìn chằm chằm vào cô một lúc, mãi đến khi không còn cách nào giả vờ không biết Tô Điềm Điềm được nữa thì hắn mới chậm chạp mở miệng.
- Chào buổi sáng.
Hôm nay Sơn Tùng mặc một chiếc áo thun cổ bẻ màu xanh đen, bên dưới mặc một chiếc quần đùi ngắn, thoạt nhìn trông vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Mái tóc thì tùy ý nhét ở bên trong chiếc mũ lưỡi chai, trên sống mũi cao thẳng có mang một cặp kính râm, môi mỏng khẽ nhếch khiến cho người ta nhìn không ra vui buồn.
Không biết có phải là do ảo giác của Tô Điềm Điềm hay không mà cô cảm thấy lúc anh nhìn cô dường như còn có chút gì đó rất không vui.
Tô Điềm Điềm vốn dĩ vẫn còn muốn kéo gần thêm một chút quan hệ với anh, nhưng ngẫm lại thì vẫn là nên thức thời mà ngậm miệng lại thôi.
Lúc này lại vừa có thêm những người khác
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/fanfic-son-tung-m-tp-nam-chinh-cu-luon-muon-giet-toi/1725735/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.