Lưu Ly nằm ngủ mê mệt trên giường. Sau một lúc kiểm tra tình hình sức khỏe cho cô bé thì ông bác sĩ già cũng đi ra gặp Hổ Phách ở căn phòng bên cạnh.
- Bác sĩ, con bé thế nào rồi? Mới thấy chiếc áo trắng đi vào, Hổ Phách vội đứng bật dậy vồn vập.-Không phải ông nói vết thương của Lưu Ly đã khỏi rồi sao? Sao tự dưng lại ngất xỉu?
Đẩy cặp mắt kính vuông to bản trên mắt lên cho cân, lấy giọng nghiêm trọng nói đều đều.
- Vết thương của cô bé căn bản đã bình phục. Tuy nhiên có một vấn đề nghiêm trọng hơn. Đưa cho Hổ Phách túi hồ sơ trong chiếc cặp táp đen, ông ta nhíu mày.-Theo như kết quả xét nghiệm hôm trước ở bệnh viện cho thấy cô bé bị ung thư tủy, đang bước vào giai đoạn nghiêm trọng.
- Ung thư tủy? Hổ Phách nhìn ông ta hoang mang.
- Lưu Ly sao? Đám Hoa Thiên cũng kinh ngạc không kém.
- Các cậu có để ý dạo gần đây cô bé hay chóng mặt và ngất xỉu không? Đó chính là một trong những dấu hiệu của bệnh ung thư tủy. Căn bệnh này rất nguy hiểm. Nếu không sớm được làm phẫu thuật, cô bé sẽ không sống được lâu nữa đâu.
- Thế thì mau làm phẫu thuật cho con bé đi, ông còn chờ gì nữa? Hổ Phách run rẩy nắm chặt lấy cổ áo ông bác sĩ, ông ta vội gỡ tay cậu ra thở dài.
- Không đơn giản như cậu nghĩ. Cô bé mới bị thương rất nặng, cơ thể còn chưa bình phục hẳn, không thể tiến hành phẫu thuật bây giờ được.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/forget-me-not/2153113/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.