Hắn nói lời này không đứng đắn chút nào, Liễu Ngọc Như đẩy hắn: “Chàng chỉ biết nói mấy lời này chọc ta.”
Cố Cửu Tư giơ tay cầm lấy tay nàng, đặt lên ngực mình: “Là chọc nàng hay là thật lòng, nàng sờ thử xem?”
“Ta không sờ ra.”
Liễu Ngọc Như cười trả lời, Cố Cửu Tư nghiêng người qua, nhìn nàng, thấp giọng nói: “Y phục che mất rồi, nàng sờ sâu vào trong xem?”
Liễu Ngọc Như ngẩn người, một lát sau, nàng phản ứng lại, nói: “Cố Cửu Tư, chàng đúng là quá càn rỡ rồi.”
“Câu này nàng nói nhiều lần lắm rồi,” Cố Cửu Tư bĩu môi, “Ta cũng không phủ nhận mà.”
Liễu Ngọc Như đẩy hắn, Cố Cửu Tư bắt lấy tay nàng cho vào trong áo hắn, vô lại nói: “Nào nào nào.”
“Cố Cửu Tư!”
Liễu Ngọc Như dở khóc dở cười, Cố Cửu Tư chơi đùa với nàng, ôm nàng vào lòng, sau khi ôm nhau, hai người không nói gì nữa, một lúc lâu sau, Cố Cửu Tư chậm rãi nói: “Vì sao không vui?”
“Hả?”
Liễu Ngọc Như nghi hoặc: “Sao ta lại không vui?”
“Vừa nãy ta vào, cảm thấy nàng không vui.”
Cố Cửu Tư nghiêm túc mở miệng, Liễu Ngọc Như kinh ngạc với sự nhạy bén của người này, nàng nhìn hắn một lát, chậm rãi cười, dịu dàng nói: “Không phải không vui, chỉ là đang nghĩ đến vài chuyện thôi.”
Cố Cửu Tư thấy Liễu Ngọc Như không nói, hắn không hỏi nữa, về nhà rồi, nhân lúc Liễu Ngọc Như đang rửa mặt, Cố Cửu Tư chặn Ấn Hồng lại, đứng ở cửa hỏi:
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-an-choi-trac-tang/1503497/chuong-91.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.