Vệ Lễ cả đêm không ngủ.
Nửa ngày hôm nay, tâm tình hắn lên lên xuống xuống, xuống xuống lại lên lên, nên chả có chút ý tứ nào muốn ngủ, ngược lại còn rất phấn chấn.
Thậm chí cảm giác mình hiện tại liền có thể một mình một ngựa chạy thẳng đi Thiên Cương thành, thu lấy đầu chó của hai tên Lưu Hoán và Vương Viễn.
Triệu Hi Hằng vô ý thức trở mình, hắn cho rằng nàng muốn tỉnh lại, thân thể Vệ Lễ hơi khẽ run, tiếp theo liền trở nên cứng ngắc, hận không thể nhét mình vào trong khe hở nào đó.
Một lát sau, nàng vẫn hô hấp đều đều như cũ , Vệ Lễ lúc này mới thả lỏng tinh thần.
Hắn ngồi hồi lâu, lặng lẽ đi qua, nhích lại sát Triệu Hi Hằng.
Trên trán nàng quấn vải thưa, hắn thật cẩn thận hôn hôn lên khóe miệng của nàng.
Đã hai ngày không cạo râu, cằm Vệ Lễ cằm mọc ra một mảnh râu xanh đen, cạ vài trên làn da non nhịn của Triệu Hi Hằng, làm nàng đang ngủ cũng không nhịn được ưm một tiếng, đồng tử Vệ Lễ lại co rụt lại, sợ nàng tỉnh, vì thế vội vàng chạy đi .
"Sao chàng còn chưa đi?" Sáng sớm thức dậy, Triệu Hi Hằng nhìn Vệ Lễ tinh thần sáng láng bưng cháo đứng bên cạnh giường nàng, nhịn không được ngáp một cái, hỏi.
"Xem nàng cơm nước xong ta lại đi."
Triệu Hi Hằng vươn tay muốn nhận lấy cháo, "Thật là phiền toái, ta đã bao lớn chứ, còn phải nhờ chàng trông chừng ăn cơm ?"
Vệ Lễ nâng
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208063/chuong-72.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.