"Chàng không phải cũng là nhất gia chi chủ sao? Nhất gia chi chủ vậy mà không có tiền?" Triệu Hi Hằng cố ý chế nhạo hắn.
Tiểu thương còn đang xoa xoa tay mong đợi nhìn hai người hắn, chờ hai người trả tiền.
Dù sao nhìn hai người ăn mặc không phú tức quý, không giống như là người không có tiền, chỉ cần rút ra một túm lông chim trên áo choàng của vị phu nhân kia cũng đủ đổi lấy cây kẹo hồ lô rồi.
Vệ Lễ bị người ta nhìn đến đỏ mặt, vội vàng cắn răng nói, "Nàng là nhất gia chi chủ, nàng là nhất gia chi chủ có được không? Nhanh chóng trả tiền đi."
Hắn thường ngày xã giao đều là Triệu Hi Hằng trực tiếp lấy tiền đưa cho hắn là được, trước giờ chưa từng thấy lần nào nàng không cho, hoặc là nói trong người không đủ tiền dùng, cho nên có bao giờ bị người ta dùng ánh mắt ngóng trông như thế nhìn chằm chằm ?
Triệu Hi Hằng rất hài lòng câu trả lời của hắn, bắt đầu chuẩn bị lấy tiền.
Nhưng mà móc nửa ngày, nửa đồng cũng không móc ra.
Triệu Hi Hằng, "..."
Nàng sửng sốt trong chốc lát, ngẩng đầu, dùng đôi mắt to ngập nước nhìn Vệ Lễ, "Ta cũng không mang tiền."
Triệu Hi Hằng đã nhớ là mình có mang theo ...
Mặt hai người đều đỏ lên như là bị đốt, ánh mắt tiểu thương nhìn hai người thay đổi, mắt đảo qua tay Vệ Lễ tay, "Nếu không mang tiền, vậy lang quân, kẹo hồ lô này..."
Hắn muốn đưa tay đoạt lại.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-benh-kieu-ta-song-doi-ca-man/208094/chuong-84.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.