Nhìn sắc mặt Tô Khanh Hàn nháy mắt trở nên cực kì khó coi, hầu kết Đoạn Càn Mục lăn lộn, nuốt một ngụm nước miếng, trái tim đập liên hồi.
Hắn cực kì khẩn trương.
Từ lúc chào đời tới nay chưa bao giờ khẩn trương như thế.
Trong lúc nhất thời, Đoạn Càn Mục vậy mà không dám tiến gần thêm một bước với Tô Khanh Hàn.
Nhìn dáng vẻ Đoạn Càn Mục chần chừ do dự, Tô Khanh Hàn khe khẽ thở dài, cổ vặn vẹo cứng đờ, nhìn về phía trần nhà, phảng phất Đoạn Càn Mục chỉ là mây khói.
Bị Tô Khanh Hàn làm lơ, ngực Đoạn Càn Mục đau đớn như bị hàng ngàn cây kim đâm vào, mi tâm không vui nhăn lại, cũng dần dần giãn ra.
"Tô Khanh Hàn......"
Đoạn Càn Mục thăm dò mở miệng: "Ngươi...... Không nhìn thấy cô ư?"
"Thấy." môi Tô Khanh Hàn khẽ mở, giọng nói thanh lãnh.
Gãi gãi ót, Đoạn Càn Mục ngượng ngùng.
Thấy còn không chủ động thỉnh an cô, thấy còn ăn nói vô tình với cô, hắn không thể nói gì được.
Lần đầu tiên nhấm nháp tư vị đuối lý như thế nào, Đoạn Càn Mục tâm phiền ý loạn, đi lại mép giường Tô Khanh Hàn.
Hắn muốn xin lỗi Tô Khanh Hàn.
Câu xin lỗi hắn tâm tình ấp ủ thật lâu, nhưng không nói nên lời.
Thân là Hoàng Thái Tử Dực Bắc Quốc dưới một người trên vạn người, Đoạn Càn Mục cho rằng nếu mình có làm sai cũng không thể xin lỗi, càng không cần xin lỗi Tô Khanh Hàn thân phận thấp hơn bản thân gấp nhiều lần.
Cuối cùng không thể nói xin lỗi......
Trong lòng Đoạn Càn Mục băn
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683353/chuong-80.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.