Đoạn Càn Thuần nhìn Lâm Vân, đuôi mắt cong cong nở một nụ cười thật tươi.
Nhưng mà Lâm Vân thấy hắn, lại hơi nhíu mày.
Thấy phản ứng này Đoạn Càn Thuần vốn đang vui vẻ lập tức đông cứng lại, vẻ mặt lộ ra vài phần mất mát.
"Đến cung ta khiến cho em khó xử như vậy sao?"
Nghe Đoạn Càn Thuần oán khí nói vậy, Lâm Vân có chút kinh ngạc chớp chớp mắt, "Ti chức...... Ti chức không phải lần nào cũng đến đây sao?"
"Nhưng vẻ mặt em nói cho ta, em không tình nguyện."
Nói như vậy, Đoạn Càn Thuần chủ động đi về phía Lâm Vân, vươn tay véo véo khuôn mặt Lâm Vân.
Lâm Vân xoa gương mặt mếu máo của mình.
Trong lòng hắn biết rõ Đoạn Càn Thuần đã trễ thế này còn triệu hắn vào cung là muốn làm gì, vậy mà hắn vẫn vui vẻ chấp nhận đến đây!
"Thật là." Đoạn Càn Thuần khoanh tay trước ngực, cười nhiếc mép, "Chuyện của Tô Khanh Hàn đã được giải quyết, em còn có tâm sự gì nữa?"
"Cái này......" Lâm Vân mấp máy môi, muốn nói lại thôi.
Tuy nói Đoạn Càn Mục đã giải quyết hiểu lầm với Tô Khanh Hàn, nhưng mà người đứng sau màn vẫn ung dung ngoài vòng pháp luật, hắn không thể không phòng.
"Được rồi, đừng mang vẻ mặt u chau mày dột nữa." Đoạn Càn Thuần vươn tay, nhẹ nhàng vuốt phẳng gương mặt nhăn nhó của Lâm Vân, "Nếu tới cung ta rồi, thì phải ngoan ngoãn nghe lời ta nói...... cười trước một cái đi!"
Vẫn cảm thấy lời này Đoạn Càn Thuần thốt ra khá buồn cười, Lâm Vân cong môi, cười như khóc, "Ti chức
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/1683355/chuong-81.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.