Đoạn Càn Mục tức khắc lộ vẻ xấu hổ, cúi đầu dùng sức nhấp môi.
Thấy vẻ mặt này của Đoạn Càn Mục, Tô Khanh Hàn có chút kinh ngạc.
Theo lý mà nói, Đoạn Càn Mục hẳn rất rõ ràng hắn không thích mặc nữ trang, lúc trước bị ép mặc nữ trang đối với hắn mà nói chính là sự sỉ nhục nhất trong cuộc đời.
Hiện tại, hắn và Đoạn Càn Mục đã tâm ý tương thông, Đoạn Càn Mục không có lí do gì dùng nữ trang tới khiêu chiến điểm mấu chốt của hắn.
Trừ phi......
Tô Khanh Hàn nhìn chằm chằm vào Đoạn Càn Mục ánh mắt sắc bén hơn vài phần, "Ngươi không phải muốn chơi trò gì đó tình thú chứ? Thật là không biết tiết chế......"
"Không đúng không đúng." Đoạn Càn Mục đột nhiên ngẩng đầu, vội vàng xua tay với Tô Khanh Hàn, "Ta như thế nào sẽ......"
Một bên nói hắn một bên từ trên xuống dưới đánh giá Tô Khanh Hàn một phen, trong đầu hiện ra dáng vẻ Tô Khanh Hàn khi mặc nữ trang, "Có điều ngươi mặc nữ trang rất đẹp!"
Mặc dù Đoạn Càn Mục nói nhỏ đến mức chỉ như tiếng muỗi, nhưng lời này vẫn bị Tô Khanh Hàn nghe thấy được.
Giây tiếp theo, Tô Khanh Hàn dùng sức nắm lấy cằm Đoạn Càn Mục.
Lập tức kéo gần khoảng cách hai khuôn mặt, Tô Khanh Hàn không chớp mắt nhìn chằm chằm Đoạn Càn Mục, giảo hoạt cười, "Gương mặt này của ngươi mặc nữ trang khẳng định cũng đẹp, muốn thử hay không?"
"Ách......" Đoạn Càn Mục khóe miệng run rẩy, "Tha ta đi Hàn Hàn, ta tốt xấu gì hiện tại cũng là trữ quân một quốc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300938/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.