Nhìn Phạm Thừa Ngọc quỳ gối trước mặt đau khổ cầu xin, Đoạn Càn Mục đến cả một cái nhìn cũng không thèm ban cho hắn.
"Niệm tình huynh đệ?" Đoạn Càn Mục cười lạnh một tiếng, "Hắn nhân cơ hội ta không ở trong cung khởi binh tạo phản, sao lại gọi là không niệm tình huynh đệ? Người đâu!"
"Điện hạ!"
Phạm Thừa Ngọc quỳ bò lên trên bậc thang, bò đến trước mặt Đoạn Càn Mục, ôm chặt chân Đoạn Càn Mục, "Điện hạ, tội thần cầu người...... Cầu xin người, đừng giết tứ hoàng tử, hắn vô tội. Hết thảy đều do tội thần sai, tội thần cam nguyện lãnh chết, cầu điện hạ niệm tình xưa nghĩa củ, tha tứ hoàng tử một mạng!"
Cúi mặt nhìn Phạm Thừa Ngọc, hắn khóc đến thê lương, ở trong ấn tượng Đoạn Càn Mục, Phạm Thừa Ngọc chưa bao giờ từng mất khống chế như vậy.
Nhưng mà, trong đôi mắt Đoạn Càn Mục không chỉ có không có đồng tình và thương hại, ngược lại tràn đầy tất cả đều là chán ghét.
"Ngươi cho rằng ngươi như vậy xin tha liền hữu dụng?"
Đoạn Càn Mục một chân Phạm Thừa Ngọc đá văng.
Phạm Thừa Ngọc ngã người về phía sau, ngã từ bậc thang xuống, lại được một người tiếp được.
"A......"
Quay đầu nhìn qua, Phạm Thừa Ngọc bị nước mắt mơ hồ khiến khung cảnh trước mắt trở nên mơ hồ.
Gương mặt này, thanh tú anh tuấn giàu góc cạnh, nhưng sắc mặt không tốt lắm, ánh mắt càng có loại hung ác nói không nên lời.
Đúng bởi vì diện mạo này không làm cho người khác thích, hơn nữa ngày thường ít nói, sẽ không làm nũng, càng sẽ
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300944/chuong-140.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.