Hai mắt trừng lớn, vẻ mặt Đoạn Càn Hạ khó có thể tin mà nhìn Phạm Thừa Ngọc.
Tuy nói, lời nói của hắn kỳ thật không phải một lời nói đùa.
Hắn muốn trở thành hoàng đế.
Chỉ có trở thành hoàng đế, hắn mới không còn bị bắt nạt, mới có thể chân chính làm những gì mình muốn.
Chỉ là......
Đừng nhìn hắn năm nay mới tám tuổi, nhưng cũng biết tình cảnh của bản thân bấy giờ như thế nào.
Thâm cung đại viện, không có người đứng về phía hắn.
Hắn chẳng qua chỉ đơn thuần là một hoàng tử bị thất sủng.
Không có bối cảnh, không có quyền thế, không được sủng ái.
Nếu không tranh ngôi vị hoàng đế, sớm hay muộn cũng có một ngày, hắn sẽ chết thảm trong cung.
Đoạn Càn Hạ nhấp nhấp môi.
Nhưng nói là tranh ngôi vị hoàng đế, hắn lấy tư cách gì để tranh?
Cho nên khi hắn nói với Phạm Thừa Ngọc nguyện vọng của hắn là muốn làm hoàng đế, hắn kỳ thật đã chuẩn bị tốt tâm lý để bị Phạm Thừa Ngọc cười nhạo.
Nhưng mà ngoài dự kiến của hắn, Phạm Thừa Ngọc không cười hắn, thậm chí còn hứa hẹn với hắn, sẽ phò trợ hắn trở thành vua của một nước.
Đoạn Càn Hạ ngơ ngẩn mà nhìn Phạm Thừa Ngọc, nội tâm như thủy triều dâng, sóng gió mãnh liệt.
"Ngươi...... nghiêm túc sao?"
"Đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy." Phạm Thừa Ngọc nhoẻn miệng cười, vươn tay với Đoạn Càn Hạ, quơ ngón út, "Chúng ta ngoéo tay đi."
"Hả......" Đoạn Càn Hạ cảm thấy Phạm Thừa Ngọc đang xem hắn như đứa con nít, trong khi Phạm Thừa
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300943/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.