"Ta không muốn thấy Bạch Mạnh và Tô Khanh Hàn ở bên nhau sao?"
Đoạn Càn Lân bừng tỉnh đại ngộ.
Nhưng tại sao?
Cảm giác tất cả nghi vấn đều không được giải đáp, Đoạn Càn Lân đau cả đầu.
Nhưng mà hắn nghĩ trăm lần cũng không ra.
Hắn chỉ biết hắn không thích nhìn Bạch Mạnh cười với Tô Khanh Hàn, đặc biệt cười vui vẻ đến như vậy.
Mỗi lần Bạch Mạnh cười với hắn, tươi cười tuy rằng thập phần ôn hòa, nhưng khi cười Đoạn Càn Lân cảm giác đó là loại lễ phép và khách khí.
Mà khi Bạch Mạnh đối mặt với Tô Khanh Hàn lại không giống nhau.
Bạch Mạnh tươi cười với Tô Khanh Hàn không giống người thường, là phát ra từ nội tâm.
"Xí......"
Đoạn Càn Lân phồng má, theo bản năng xoa xoa ngực, "Sao lại thế này? nơi này ta cũng cảm thấy khó chịu......"
Trong khi Đoạn Càn Lân một bên lầm bầm lầu bầu trở về, Bạch Mạnh nghe xong chuyện Tô Khanh Hàn muốn trao đổi với hắn.
"Rất xin lỗi Bạch đại ca......" Tô Khanh Hàn vẻ mặt xin lỗi, cúi đầu thật sâu, "Đệ biết đệ không nên xúc động như vậy, cũng biết không nên cuốn huynh vào, nhưng vì muốn Đoạn Càn Mục hoàn toàn hết hy vọng với đệ, đệ thật sự không còn cách nào khác......"
Lời còn chưa dứt, tay Bạch Mạnh đã đặt trên vai hắn.
Tô Khanh Hàn ngẩng mặt đối diện với Bạch Mạnh, phát hiện ánh mắt Bạch Mạnh nhìn hắn đã trở nên nghiêm túc chân thành tha thiết.
"Khanh Hàn, đệ và huynh có quan hệ gì, còn nói cuốn hay không cuốn gì chứ?"
"Bạch đại ca......"
Bạch Mạnh
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300966/chuong-125.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.