Ngoài ý muốn Tô Khanh Hàn không nhanh chóng hất tay hắn ra, trái tim Đoạn Càn Mục đập thình thịch.
Tô Khanh Hàn trong lòng hắn, trước nay hắn chưa từng dám nghĩ hắn sẽ yêu một người yêu đến mức khó có thể tự kềm chế đến vậy.
Loại cảm giác đã từng khiến hắn xa lạ, khiến hắn không khoẻ, khiến hắn hoang mang, khiến hắn thẹn thùng, khiến hắn kinh hoảng, khiến hắn trốn tránh......
Cho nên giữa hắn và Tô Khanh Hàn mới biến thành cảnh tượng như hiện tại.
trước nay Hắn liền không có Tô Khanh Hàn dũng cảm.
Thời điểm Tô Khanh Hàn yêu hắn yêu rất chân thành tha thiết, thời điểm hận hắn hận cũng rất quả quyết.
Nắm không được mà thả không xong, là hắn.
Đoạn Càn Mục không nhịn được thở dài trong lòng một tiếng.
Nhưng mà hắn phải làm gì bây giờ?
Tô Khanh Hàn đối với hắn mà nói, tựa như uống độc dược bị nghiện, một khi yêu, thật sự không có cách nào buông xuống.
"Hàn Hàn......"
Đoạn Càn Mục không nhịn xuống, lại cầm lòng không đậu mà gọi thẳng nhũ danh của Tô Khanh Hàn.
Nhìn thẳng vào đôi mắt Tô Khanh Hàn sáng như ngân hà, có hàng ngàn ngôi sao nhỏ lấp lánh, đôi mắt hơi dao động, phảng phất đang biểu thị sự kiên định tín niệm sâu trong nội tâm.
Trong nháy mắt, Đoạn Càn Mục cảm thấy Tô Khanh Hàn có cảm tình với hắn.
Mặc kệ phân cảm tình này là gì, vẫn hơn hai bàn tay trắng.
"Cho ta thêm một cơ hội nữa đi, Hàn Hàn."
Sức lực Đoạn Càn Mục nắm tay Tô Khanh Hàn không khỏi tăng thêm vài phần.
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300967/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.