Tô Khanh Hàn trừng mắt, chỉ nghe Hàn Thù thấm thía nói: "Thái Tử điện hạ người kia à tính cách âm tình bất định, hỉ nộ vô thường, tính tình càng táo bạo, không hiểu gì là thương hương tiếc ngọc...... Hắn hôm nay có thể biếm ngươi thành nam sủng, ngày mai không vui có thể đưa ngươi đến Túy Vân Hiên làm tiểu quan, đến lúc đó chờ đợi ngươi chính là hàng đêm tiếp khách, kết cục cuối cùng nhiễm bệnh mà chết...... Tô Khanh Hàn, như vậy ngươi thật sự cam tâm sao?"
"......"
"Cho nên nói ngươi ngoan ngoãn theo lão phu đi, lão phu không giống Thái Tử điện hạ nhẫn tâm như vậy, nhất định sẽ đối xử ôn nhu với ngươi."
Hàn Thù vươn tay nắm cằm Tô Khanh Hàn, nâng đầu Tô Khanh Hàn lên.
Phi!
Tô Khanh Hàn phun một ngụm nước bọt lên mặt già Hàn Thù, vẻ tươi cười trên mặt Hàn Thù đột nhiên đọng lại.
"Ta Tô Khanh Hàn chết cũng không khuất phục ngươi!"
Màng nhĩ bị Tô Khanh Hàn hét lớn mà đau, Hàn Thù lộ vẻ không vui, dùng ống tay áo to rộng lau nước miếng trên mặt.
Chát!
Giây tiếp theo, hắn dùng sức cho Tô Khanh Hàn một cái tát.
"Ngươi rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, trước đó ngươi là Thái Tử Phi, lão phu tạm thời phải nể mặt Thái Tử điện hạ không thể đánh ngươi, nhưng nay đã khác xưa, ngươi đã bị hưu, vật bị Thái Tử điện hạ vứt bỏ, dù cho ở chỗ này lão phu biến thành ngươi thành người của lão phu, Thái Tử điện hạ cũng sẽ không vì một tên nam sủng nhỏ nhoi xử
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-dich-tuong-mieu-nhat-thanh/300984/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.