Ngày nghỉ đi tổ nhỏ của Thanh Nhan và Cao Thành để xem Kiền nhi con trai bảo bối của tôi. Thằng bé kia đang học nói chuyện, lóng ngóng, mồm miệng không rõ, ngọt ngào thơ ngây bảo tôi: “Cha…cha…”
Tôi vui chết đựơc, lấy tiền ra: “Con trai, lấy đi mua kẹo ăn.”
Cao Thành tới ngăn cản: “Cái này không cần đâu.”
Tôi dạy bảo cậu ấy: “Đây là tập quán, nhất định phải.”
Viên Lãng giúp Thanh Nhan băm nhân sủi cảo: “Cao Thành, cho cầm thì cứ cầm, quê nhà Dư Bội bên kia nhiều tập quán lắm, từ từ cậu sẽ nhận thức thôi.”
Thằng bé chơi một hồi thì ngủ, bốn người đúng lúc vừa làm sủi cảo vừa yên tĩnh nói chuyện một lát.
Thật ra loại vợ chồng trẻ tuổi này giống như Thanh Nhan bọn họ là mệt nhất, đã phải làm việc lại muốn có con, hai bên không quan tâm, may mà nhà mẹ chồng có bảo mẫu, hai vợ chồng chỉ đón con về nhà ở cả đêm vào ngày nghỉ, nói chung là sự nghiệp gia đình cả hai không bài trừ lẫn nhau.
Tôi cán bột không đựơc, làm sủi cảo thật lợi hại.
Đang bắt sủi cảo, nhớ tới một cái tấu nói*, tự mình cười ngây ngô. Tấu nói đó là nói loại ra bốn cái có hại lúc bà làm sủi cảo, vừa gói vừa hát: Muỗi và ruồi bọ, đó đều là loài sâu hại người, tôi bắt được một con (hướng tới vỏ sủi cảo giả bộ làm nhân bánh),bóp chết một con này (trên tay dùng sức một cái, bao bọc một cái) … Bắt được một cái … Bóp chết một con (lại bao bọc một cái)…
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-cho-vien-lang/563650/quyen-3-chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.