Tạ Ngọc khác thường như vậy, không chỉ người bên cạnh hắn nhận ra, mà ngay cả một người chậm hiểu như Thẩm Xuân cũng cảm thấy có gì đó không đúng.
Dạo gần đây, bất kể là nắng hay mưa hắn cũng trở về đúng giờ. Chuyện này không nói làm gì, nhưng ngay cả những quy củ trước đây hắn đặt ra cũng lần lượt bị phá bỏ một cách vô tình hoặc cố ý. Trước kia, nàng không thể tùy ý vào ngoại viện, nếu muốn tìm hắn, nhất định phải sai người thông báo trước. Thế mà gần đây, hắn lại thường xuyên gọi nàng ra ngoại viện ngồi cùng, hai người vừa uống trà vừa đánh cờ, lúc hắn bận xử lý công vụ, nàng sẽ ngồi bên cạnh làm bài tập.
Hôm nay, phu tử giao rất nhiều bài tập, Thẩm Xuân miệt mài suốt nửa canh giờ vẫn chưa xong, đến mức mỏi nhừ cả lưng và eo.
Phải nói thêm một câu, Tạ gia xưa nay xem những chiếc ghế thấp của người Hồ là vật ngoại lai, trong nhà từ trên xuống dưới đều đã quen với tư thế quỳ ngồi, vì vậy cũng không chuẩn bị ghế để nghỉ ngơi.
Mới đầu quỳ một lát thì không sao, nhưng ngồi lâu, nàng cảm thấy hai chân như mất hết cảm giác.
Thẩm Xuân len lén liếc nhìn Tạ Ngọc, thấy hắn đang chăm chú đọc công văn, bèn lặng lẽ dạng hai chân ra một chút, dồn trọng tâm ra phía sau, ngồi lên chân mình. Sau đó, nàng kéo lại váy che đi động tác của mình, lại lấm lét nhìn hắn lần nữa.
Nhưng cứ như thể hắn có thêm một đôi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746720/chuong-33.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.