Tạ Ngọc là thiên chi kiêu tử, là người có vô số người chờ mong cùng yêu thích, từ khi ra, liền có vô số người tán thưởng, kỳ vọng vào hắn.
Theo ngày ngày phát triển, hắn cũng không phụ kỳ vọng, từ đọc sách cho đến đại quyền trong tay, không có chỗ nào mà không phải là tâm điểm của vạn chúng.
Đời này của hắn, có vô số người yêu thích hắn, vì lẽ đó Thẩm Xuân yêu thương cùng quan tâm đối với hắn tựa như là một chuyện đương nhiên, hắn cũng chưa từng truy hỏi lý do, đến hỏi Thẩm Xuân vì cái gì yêu thích hắn.
Cho tới hôm nay, từ miệng ma ma nàng, hắn nghe được một đáp án hoàn toàn ngoài dự liệu.
Từ đầu tới đuôi, nàng đều coi hắn thành một người khác, đêm qua nàng luôn miệng nói thích, là hướng về phía một 'Tạ Ngọc' khác mà nói, thời điểm nàng ôm hắn ân ái triền miên, trong lòng suy nghĩ cũng là một Tạ Ngọc khác.
Hôm qua hắn ôm nàng ngồi trên người mình, hai người mặt đối mặt thân thể dính vào nhau, nàng trước đó làm sao cũng không chịu, hôm qua lại cũng đồng ý, sợ cũng là coi hắn thành người trong lòng của nàng.
Từ đầu tới cuối, nàng yêu thích một người khác hoàn toàn.
Nàng chưa hề yêu hắn.
Khó trách nàng sáng sớm hôm nay liền thần sắc cổ quái, khắp nơi tránh né hiềm nghi với hắn, rõ ràng là phát hiện mình ngủ với nhầm người, nóng lòng rũ sạch liên quan.
Âm mưu, đây từ đầu đến cuối là một âm mưu, nói thích hắn là giả, đối tốt với hắn cũng là giả, những sự mến mộ, ỷ lại, bộ dáng xa hắn liền sống không nổi, đều là giả!
Việc này đối với Tạ Ngọc mà nói, đều là một trận nhục nhã quá lớn, hắn sinh ra hơn hai mươi năm, hắn ở quan trường triều đình không có bất lợi, thế mà ở trên người nàng lại té ngã như thế, nàng dám làm nhục hắn như thế!
Dường như Tạ Ngọc muốn cười lạnh.
Hắn lúc trước cảm thấy nàng đơn thuần nhu mì, hiện tại nhìn lại, nàng rõ ràng chính là đồ lừa gạt ác tày trời!
Phảng phất có một lưỡi dao đâm chém bên trong lục phủ ngũ tạng, ngũ tạng của hắn kịch liệt đau nhức, chưa kịp mở miệng, bên ngoài Trường Lạc còn nói: "Không tốt rồi tiểu công gia, phu nhân bỏ chạy rồi!"
Tạ Ngọc phảng phất bị người đối diện kích thích một chút, thậm chí có chút mê muội.
Cho dù trong lòng đã có sóng to sóng lớn nổi lên, hắn vẫn vô ý thức hỏi một câu: "Đã tìm được chưa? Người đã đi xa chưa?"
Trường Lạc nói: "Đã tìm được, phái người lén đi theo rồi."
Đi đến nửa đường, Thẩm Xuân liền nói muốn đi vệ sinh, lại chết sống không cho phép người đi theo.
Tạ Ngọc trước đó nhiều lần đánh tiếng qua với người trong nhà, phải tuân theo phu nhân không được ngỗ nghịch, nàng cố ý không cho phép người đi theo, thuộc hạ cũng không thể tránh được, đợi thời gian được một nén hương, bọn hắn lại mãi không thấy phu nhân trở về, lúc này phái người tìm khắp tứ phía.
Thẩm Xuân vẫn là nghĩ việc chạy trốn quá đơn giản, coi như là mướn cỗ xe ngựa liền có thể chạy đi, kết quả bộ khúc của Tạ gia xuất ra lệnh bài thông báo cho quan viên nơi đó, điều động sai dịch, không bao lâu liền tìm được người.
Trường Lạc muốn đi mời người, lại lo lắng phu nhân không chịu đi cùng bọn hắn, bọn hắn cũng không thể cưỡng ép đưa Thẩm Xuân đi, chỉ có thể sai người âm thầm bảo hộ, Trường Lạc vội vàng trở về xin chỉ thị của Tạ Ngọc.
Trường Lạc lại hỏi: "Theo lời người bên cạnh phu nhân nói lại, nói phu nhân đi về hướng Hàm Dương, tiểu công gia, cần phải đưa phu nhân trở về không?"
Tạ Ngọc sắc mặt lạnh lẽo: "Không cần, nàng ấy muốn đi, để nàng ấy đi là được."
Trường Lạc cùng Xuân ma ma khẽ giật mình, liền gặp hắn di chuyển mặt lạnh đi chỗ khác, lại nói: "Không cần lúc nào cũng đi theo, thỉnh thoảng nhìn liếc một cái."
Trường Lạc hạ thấp người đáp, Xuân ma ma mắt nhìn Tạ Ngọc, cũng không dám nhiều lời, hai người đi theo cùng nhau lui ra, đảo mắt trong phòng chỉ còn lại có một mình Tạ Ngọc.
Hôm nay rét tháng ba lạ thường, mặt hồ đều đóng một tầng băng, Tạ Ngọc đứng gần cửa sổ, lại tựa hồ như không cảm thấy lạnh, bên trong người hắn tựa hồ có cây đuốc đang cháy, đốt tim nóng hổi, đốt hai mắt bỏng.
Hắn chậm rãi thở hắt ra, sương trắng đảo mắt bị gió lạnh ngoài phòng xé nát.
Đúng vậy a, người nàng lúc đầu thích vốn đã không phải là hắn, cho nên nàng có thể nói đi thì đi, không lưu tình chút nào.
Nàng thích một người khác là ai?
Tạ Ngọc nghĩ đến hội đèn lồng ngày ấy, nàng ôm Tạ Vô Kỵ.
Thì ra là thế, thì ra là thế.
Cơ thể Hắn khẽ động, ngón tay nắm song cửa sổ siết chặt, đồng thời phát lực, gai gỗ nhô ra đâm vào trong thịt, máu từ từ chảy ra.
Hắn cúi đầu nhìn vết máu giữa ngón tay, thật lâu không nói gì.
Thôi thôi, nếu hai người có tình có nghĩa, hắn cần gì phải đuổi theo tự rước lấy nhục?
Nàng sau này thích thế nào thì thế đó, hắn cũng không phải không có nàng không được, thành toàn cho nàng thì có sao? Nàng nếu trách hắn vô tình, hắn cũng không đáng phải vì nàng mà tức giận.
Buông tay đi, chỉ có thể buông tay, mới là cách song toàn đôi bên, xứng đáng với thánh nhân dạy bảo, xứng đáng là huynh đệ cốt nhục, xứng đáng là phu quân cũ của nàng.
Hắn đưa tay lau qua mặt, thần sắc trấn định như lúc ban đầu, chỗ cổ tay lại nổi gân xanh nhô.
. . .
Đến về sau, Thẩm Xuân muốn làm chuyện thứ nhất chính là đi tìm Tạ Vô Kỵ để chứng thực.
Nhưng nghe ngóng một vòng, thế mà không có tìm được người.
Đầu tiên, Tạ Vô Kỵ là cận vệ của Thiên tử, tiếp theo, hắn vụng trộm làm mật thám cho Hoàng đế, lâu dài hành tung bí ẩn, hôm nay còn ở hành cung, ngày mai cũng không biết bị phái đi chỗ nào.
Nàng trước tiên tìm được một nơi đặt chân, mới có thể tiếp tục tìm người, cũng may nàng đã có phương hướng, vì lẽ đó trong lòng cũng không bối rối.
Về phần Tạ Ngọc, nàng mặc dù chạy, nhưng cũng không nghĩ tới giấu diếm tung tích làm gì, dưới cái nhìn của nàng, hai người đều đã hòa ly, nàng tin tưởng Tạ Ngọc nếu như tái hôn, đại khái có thể tìm được người điều kiện tốt không chỉ gấp mười lần, cho nên nàng cũng không lo lắng Tạ Ngọc sẽ quay đầu lại tìm nàng.
Huống chi những chuyện tình yêu này, trong đời Tạ Ngọc chiếm vẫn chưa tới một phần, nàng cũng không thấy mình có cái gì đáng được hắn đặc biệt hao tâm tổn trí —— chờ ngày nào nàng làm điều phi pháp, Tạ Ngọc ngược lại là có khả năng tự mình đến bắt người.
Thẩm Thanh Sơn ở Hàm Dương làm quan viên nhỏ, Liễu thị mở quán cơm ngay tại thị trấn, nhi tử hai người còn đi học ở thái học, một nhà ở đây cũng coi là có chút danh vọng thân hào ở nông thôn, trong nhà cũng có thời gian làm nô tỳ, Thẩm Xuân sau khi đến liền mua một tiểu viện sát vách nhà Thẩm Thanh Sơn.
Cái này tốt xấu cũng ở trong thành, so với nàng lúc ở trong thôn có thể thoải mái hơn nhiều, nàng lúc đầu cho là mình sẽ sống rất tốt, kết quả đến ở hai ngày, nàng phát hiện chính mình đều không thích ứng được.
Liền nói y phục này đi, nàng hiện tại mặc chính là y phục làm từ vải bông, mặc dù cũng được xưng tụng là mềm mại, nhưng mặc lên người luôn có chỗ ngứa ngáy, không so được với vải lanh tại Tạ gia, mặc lên không nặng một chút nào.
Nàng ban đêm lúc ngủ, cởi y phục nhìn, liền thấy phía trên bị mài mòn sờn lên.
Lúc ở Tạ gia, nàng nằm mơ đều thèm ăn một miếng thịt heo mập, lúc vừa tới Thanh Sơn thúc thúc còn đặc biệt giúp nàng nướng một bát, nhưng nàng chỉ ăn một miếng, đã cảm thấy trong dạ dày ngập mỡ, bên trong miệng còn mang theo mùi tanh, thực sự là ăn không vô miếng thứ ba.
Nàng ép buộc mình thích ứng gần nửa tháng, Thanh Sơn thúc thúc trông coi Hàm Dương thành trạm dịch, quan dịch thuộc về Binh bộ quản, Thanh Sơn thúc thúc làm lại viên, cách mỗi hai tháng phải đi đến Binh bộ gửi công văn, vừa lúc Thẩm Xuân cũng muốn đi Binh bộ hỏi thăm một chút Tạ Vô Kỵ ở đâu, hai thúc cháu dứt khoát mua chiếc xe bò đi đến Binh bộ.
Xe bò chậm rãi ung dung đi, bỗng nhiên nghe thấy phu xe ở bên ngoài kinh hô một tiếng: "Dừng lại dừng lại! Đừng tới đây!"
lời y còn chưa nói hết, xe bò bỗng nhiên kịch liệt lắc lư, Thẩm Thanh Sơn dùng thân thể che chở cho cháu gái, nhất thời không sẵn sàng, thế mà bị trực tiếp vung ra khỏi xe, ngã một cái đầu chảy máu!
Thẩm Xuân cuống quít nhảy xuống xe đỡ Thẩm Thanh Sơn dậy, hướng về xe ngựa phía trước va chạm với họ quát: "Các ngươi đi đứng kiểu gì thế!"
Không trách nàng tức giận, có thể đụng người ta thành dạng này, tuyệt đối là đâm mạnh tới, xe bò của họ vốn là đi chậm rãi, có sơ sẩy, cũng không thể đụng người đến đầu rơi máu chảy.
Va chạm với họ chính là một cỗ xe ngựa xa hoa, chủ nhân xe ngựa thậm chí đều không thèm xuống xe, chỉ phái nô tài đi tới liếc mắt xem người: "Hô cái gì mà hô a? Lại không có người chết, công tử nhà ta còn không có trách các ngươi đã quấy rầy xa giá đâu."
Y từ bên hông móc ra mấy lượng bạc vụn, tiện tay đặt xuống trên người thúc cháu họ: "Không phải là đòi tiền sao? Cầm tiền cút nhanh lên đi."
Y bỏ xuống một hai bạc vụn chính là ném vào trán Thẩm Xuân, lúc nàng ở Tạ gia cho tới bây giờ không ai dám khinh mạn nàng như vậy, nàng nghe tên cẩu tử này nói chuyện cực kỳ khó nghe, tức giận xông đi lên níu tay áo y lại: "Ngươi cho rằng cho tiền liền không sao à? Các ngươi đụng bị thương người khác, đi với ta lên nha môn!"
Nô tài kia sửng sốt một chút, ánh mắt khinh miệt dò xét nàng vài lần, giống như nhìn chuyện hài, y lấy tay muốn lấy roi dưới bên hông giáo huấn dân đen mấy cái, Thẩm Thanh Sơn bước lên phía trước kéo Thẩm Xuân ra, còn xin lỗi với tên ác độc kia: "Đều là chúng ta không phải, va chạm với công tử, nên chúng ta nhận lỗi với công tử, ngài trở về phục mệnh đi."
Nói xong liền liên tục cúi đầu về ác bộc, hai tay dâng lên bạc trả lại.
Ác bộc xì miệng, trước khi đi, y còn hung tợn nhìn hai thúc cháu liếc mắt một cái.
Thẩm Xuân thân thể ưỡn lên, lại bị Thẩm Thanh Sơn gắt gao níu lại, nhỏ giọng nói bên tai nàng: "Xe ngựa này là của công tử nhà Thứ sử, chúng ta đắc tội không nổi."
Thẩm Xuân nhìn ông ấy đầu rơi máu chảy, thần sắc giận dữ: "Quan tâm là Thứ sử hay ai, dựa vào cái gì. . ."
Nàng mới nói một nửa, chính mình dừng lại.
Vì nàng muốn nói ‘Quan tâm là Thứ sử hay ai?’, chẳng là cái thá gì. Đừng nói là Thứ sử, xem như một Huyện lệnh nhỏ thì giờ đây nàng cũng không trêu chọc nổi.
Dù là Thanh Sơn thúc thúc trong thành đã coi như là có chút gia thế, nhưng trước mặt những quyền quý chân chính này, bọn họ vẫn chẳng là cái thá gì.
Thẩm Xuân hiện tại hoàn toàn chính xác cảm nhận được có bao nhiêu khó khăn —— nhưng dù vậy, nàng cũng không hối hận rời khỏi Tạ Ngọc.
Nàng có người mình cần, nàng muốn có cuộc sống của mình!
Nàng dùng khăn che trán của Thanh Sơn thúc thúc, cắn răng đỡ ông ấy, từng bước từng bước đi tới y quán.
. . .
Tiểu công gia cùng phu nhân giận dỗi cũng không phải một lần hai lần, nhưng đều khiến phu nhân ở bên ngoài cũng không phải vấn đề, Trường Lạc lúc đầu coi là, Tạ Ngọc qua hai ngày liền sẽ đón phu nhân trở về, nhưng không nghĩ tới, hai người lúc này ngược lại dường như thật sự tách ra rồi, Tạ Ngọc thế mà mười ngày nửa tháng đều không có động tĩnh.
Trường Lạc lúc này mới buồn bực, chẳng lẽ tiểu công gia quân tử này thật sự làm như vậy, quả thật muốn để phu nhân hòa ly hay sao?
Nhưng mấy ngày nay hắn cũng không có nhàn rỗi, Ninh vương bên kia hắn tự nhiên sẽ không bỏ qua, không có mấy ngày, Ngự sử đài liền tham gia tấu Ninh vương tại đất phong trắng trợn cướp đoạt dân nữ, tham ô nhận hối lộ các loại tội trạng. Hoàng thượng vốn là nhìn Ninh vương không thuận mắt, nhân cơ hội này tước vị Thân vương của ông ta, giáng thành quận vương, trực tiếp sung quân đến gần nơi sơn phỉ dị tộc hoành hành, nói là sung quân, kỳ thật cùng lưu đày không khác biệt lắm.
Tạ Ngọc lúc đó liền bị phái đi tới rừng thiêng nước độc làm Huyện lệnh, toàn bộ nhờ chính năng lực của hắn, lúc này mới từng bước một thăng tiến, Ninh vương thế nhưng là quả quyết không có bảo lãnh này, cả nhà ông ta ở nơi đó, chỉ sợ đều không giữ được tính mệnh.
Còn có Thẩm gia bên kia, Thừa Ân bá nghĩ hết biện pháp thông khớp nối, lúc đầu nghĩ cầu một chức vụ tại Lễ bộ, không nghĩ tới thời điểm vừa bước vào lâm môn, phát hiện ra phía trên có quan tứ phẩm nên ông ta đều bị lột sạch sẽ, việc này hắn đã triệt để trừng trị.
Nhưng Kinh Triệu phủ rất nhanh lại đưa lên một bản án có chút khó giải quyết, thiếu doãn nói với Tạ Ngọc: ". . . lương thảo quân lương áp giải đến biên quan thiếu của ba thành, nhất là lương thảo bên trong trộn lẫn không ít cát đất, từng tầng từng tầng tra xuống, số tiền này lưu lạc tại Hàm Dương. Thánh thượng tức giận lôi đình, muốn tra rõ việc này, Hàm Dương năm nay đã gom vào địa bàn Kinh Triệu phủ quản lý, chúng ta nếu là không phái người đi một chuyến, chỉ sợ Thánh thượng vấn trách."
Hắn chắp tay: "Hạ quan dự định tự mình đến, ngài cảm thấy thế nào?"
Tạ Ngọc mấy ngày nay thỉnh thoảng thất thần, dừng một chút mới hỏi: ". . . mất trộm ở đâu?"
Tạ Phủ duãn đọc nhanh như gió, ký ức siêu việt, hai ngày này có phải là ăn nhầm đồ không.
Thiếu doãn nói thầm trong lòng, trên mặt cũng không dám biểu lộ, lại lặp lại một lần: "Hàm Dương càn lăng."
đôi mắt Tạ Ngọc thế mà bừng tỉnh, nhẹ nhàng nói: "Hàm Dương. . ."
Thiếu doãn lần nữa hỏi, Tạ Ngọc chợt đứng lên: "Ta đi."
Tạ Ngọc lại là Kinh Triệu phủ doãn, được phép lưu tại Trường An, nào có đạo lý hắn đích thân đi tra án? Thiếu doãn sững sờ, còn muốn lên tiếng, Tạ Ngọc đã quay người đi ra khỏi nha môn.
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.