Tạ Ngọc nhẹ nhàng nâng cánh tay của nàng, gọi nàng: "A Xuân? Nàng có thể nghe thấy lời nói của ta sao?"
Thẩm Xuân cứ như vậy ghé vào trong lòng ngực hắn, không nhúc nhích, tựa hồ là đã ngủ.
Tạ Ngọc thở phào một hơi dài.
Hắn có chút ảo não, cho rằng chính mình không nên trêu đùa nàng quá mức, hiện tại nàng đã ngủ say, ý thức không rõ , hắn còn cách nào để làm nàng thổ lộ tiếng lòng?
Hắn lắc đầu, chấp nhận số mệnh, bế ngang nàng lên đặt lên giường, cẩn thận cởi áo khoác, tháo giày vớ cho nàng, rồi đắp chăn kín đáo. Sau cùng, hắn còn nhóm lò sưởi để giường thêm ấm, bảo đảm nàng không bị lạnh.
Làm xong tất thảy, hắn đang định quay người rời đi, bỗng cảm thấy tay áo bị giữ chặt. Quay đầu nhìn lại, chỉ thấy nàng không biết từ lúc nào đã mở mắt, một tay nắm lấy tay áo hắn, ánh mắt sáng long lanh nhìn thẳng vào hắn, chẳng rõ là còn say hay đã tỉnh.
Tạ Ngọc hơi chần chừ, hỏi:
“Còn có chuyện gì sao?”
Thẩm Xuân không nói gì, cũng không buông tay, chỉ lặng lẽ nhìn hắn, cùng hắn giằng co như vậy.
Tạ Ngọc ngẫm nghĩ một lát, khom người ngồi bên giường nàng, vừa mở miệng:
“Nàng…”
Hắn còn chưa kịp nói hết lời, Thẩm Xuân đã bất ngờ nhào tới, không nói không rằng, trực tiếp hôn lên môi hắn.
Tạ Ngọc ngẩn người trong thoáng chốc.
Dù thường ngày hắn vốn trầm tĩnh, ổn trọng, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là nam nhân hai mươi tuổi, đâu phải chưa từng trải qua chuyện đời. Lúc này
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746781/chuong-94.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.