Thẩm Xuân sững sờ, đầu óc trống rỗng trong thoáng chốc, buột miệng hỏi:
“Đi nhanh như vậy… sao..”
Nàng còn chưa kịp phản ứng, miệng đã đi trước lý trí, theo bản năng đứng dậy giữ hắn lại:
“Cũng đâu cần gấp vậy… Mọi việc chàng đều đã sắp xếp ổn thỏa cả rồi sao?”
Tạ Ngọc đặt tay lên góc bàn, các ngón tay khẽ siết lại. Gương mặt vẫn bình tĩnh như lúc ban đầu:
“Vài ngày trước không còn chiến mã nào mất tích nữa, ta cũng kiên nhẫn đợi. Nhưng hôm qua lại phát hiện rào chắn bị phá, xung quanh còn có phân, nước tiểu và dấu chân dã thú. Ta mời thợ săn trên núi đến xem, xác nhận đó là của gấu ngựa. Nghe nói quanh đây có truyền thuyết về ‘sơn quỷ’, thực chất chỉ là con gấu ngựa to bất thường.”
Ánh mắt hắn lướt nhẹ qua gương mặt nàng, như vô tình nhưng lại thu hết thần sắc nàng vào mắt. Khi thấy vẻ bối rối hiện lên trong ánh nhìn của nàng, tim hắn mới phần nào an ổn, vẻ mặt cũng dần dịu đi.
Hắn dừng lại một chút, lại liếc nàng thêm lần nữa:
“Ngày mai ta định tự mình dẫn người vào núi săn gấu. Dẹp yên xong chuyện này, thôn dân và chuồng ngựa xung quanh cũng có thể yên ổn đón Tết. Khi ấy… ta cũng có thể an tâm rời đi.”
Hắn cố tình nói rõ ràng rành mạch, bày ra tư thế hạ quyết tâm rời đi, như muốn đốt cháy từng chút do dự trong lòng người khác.
Thẩm Xuân há miệng:
“Nếu con gấu đó lợi hại đến vậy, chàng chắc chắn sẽ rất nguy hiểm… Việc này đâu
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746782/chuong-95.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.