"... Dựa theo lời ngươi nói thì bổn quan cũng nhiễm phải ôn dịch sao?"
Sắc mặt của Hồ Thành Văn thấp thoáng nét giận, ánh mắt âm trầm nhìn chằm chằm vào Trần đại phu ở bên cạnh.
Trần đại phu lấy khăn lụa che mặt, khom người đáp: "Mạch tượng của đại nhân lúc phù lúc trầm, khi mạnh khi yếu, lại thêm mấy ngày nay thường xuyên phát sốt, đầu váng mắt hoa, nếu không phải trúng phong cảm lạnh thì e rằng chính là ôn dịch rồi." Ông ta dừng lại một chút rồi vội bổ sung thêm: "Đương nhiên, lời của thảo dân cũng chỉ là ý kiến cá nhân, chưa chắc đáng tin, đại nhân có thể mời thêm đại phu khác tới hội chẩn."
Ngay lập tức Hồ Thanh Văn dứt khoát nói: "Không cần! Việc này tuyệt đối không thể để lộ ra ngoài!"
Mấy ngày gần đây thân thể của ông ta không khoẻ, phát sốt nhức đầu liên miên, thật ra bản thân ông ta đã có linh cảm từ lâu rồi, chẳng qua lời của đại phu chỉ là để xác thực suy đoán của ông ta mà thôi.
Chỉ là ông ta vẫn không nghĩ ra, bây giờ bệnh dịch đang dần được khống chế, ông ta cũng không tiếp xúc trực tiếp với người bệnh, vậy thì rốt cuộc ông ta bị nhiễm từ đâu?
Trần đại phu lộ ra vẻ mặt khó xử: "Nhưng nếu đại nhân đã nhiễm bệnh thì dù sao cũng cần tĩnh tâm điều dưỡng, làm sao có thể giấu chuyện này được đây?"
Điều dưỡng chỉ là một mặt, mấu chốt là ôn dịch có khả năng truyền nhiễm! Nếu Hồ Thành Văn đã mắc bệnh mà còn tùy tiện đi
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746791/chuong-104.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.