“Tuy ngoài miệng nàng nói muốn hàn gắn với ta, nhưng ngoài chuyện có thể chung chăn gối ra thì nàng cảm thấy giữa chúng ta còn giống phu thê nữa hay không?”
Đáy mắt của Tạ Ngọc không kìm được mà thoáng nhuốm một tầng u ám, hắn hơi nghiêng mặt đi, không muốn để nàng nhìn thấy vẻ lạnh lùng tức giận hiện rõ trên gương mặt mình.
Thật sự hắn rất tức giận.
Rõ ràng nàng là thê tử của hắn, vốn dĩ hai người nên là đôi phu thê thân mật nhất trên đời, rõ ràng chỉ cần một câu nói của nàng là có thể giải quyết xong mọi chuyện, thế nhưng nàng thà tự mình vất vả xoay xở khắp nơi mà cũng không tình nguyện đến tìm hắn hỏi một câu.
Ngoài tức giận ra, trong lòng hắn còn pha lẫn chút thương tâm và tủi hờn.
“Trong lòng nàng có chuyện gì cũng không chịu nói với ta, gặp chuyện cứ một mình cắn răng gánh vác mà cũng không đến tìm ta, nếu nàng không xem ta là trượng phu thì cần gì phải đồng ý hàn gắn với ta chứ?”
Những lời này, vốn dĩ hắn không định nói ra, nhưng một khi đã thốt thành lời thì bao nhiêu tổn thương, bao nhiêu lạnh nhạt những ngày qua, bây giờ giống như đê vỡ trút nước xuống, không thể nào dừng lại được.
Cũng đâu phải trước đây hai người họ chưa từng ân ái chứ, nếu so với những năm tháng ban đầu thì bây giờ nàng không hề nói một lời thừa thãi, không hề làm việc gì khiến hắn bận tâm, cũng chưa từng chủ động hỏi han hay quan tâm hắn lấy nửa câu.
Mày
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746792/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.