Thẩm Xuân cười ngây ngô hồi lâu rồi mới dần bình tĩnh lại: “Suýt chút nữa ta quên hỏi chàng, sao đột nhiên chàng lại nhớ đến mà tặng son phấn cho ta thế?”
Không phải nàng trách hắn, nhưng xưa nay quà Tạ Ngọc tặng đều dựa vào sở thích của chính hắn. Hắn giỏi thơ phú, hiểu âm luật, lúc trước mỗi lần lén tặng quà cho nàng khi thì là bản viết tay của “Kinh Thi”, khi thì là cây đàn cổ hắn từng dùng qua, không thì cũng là mấy thứ như bút lông, bút bích ngọc, tiêu sáo bằng ngọc... chẳng cần biết nàng có dùng được hay không.
Hôm nay lại mang tặng nàng thứ đồ mà nữ nhi thường dùng, quả thực là hiếm có.
Tâm trạng của Tạ Ngọc không vui, nhưng hắn lại không muốn để lộ tâm tư so bì với Tạ Vô Kỵ trước mặt nàng. Hắn cụp mắt xuống, thần sắc nhàn nhạt: “Không có gì, chỉ là ta nghĩ từ lúc chúng ta gặp lại đến nay, nàng chưa từng trang điểm gì cho tử tế, vừa hay ta đi ngang qua tiệm son phấn nên tiện tay mua cho nàng một hộp, nàng không thích thì thôi vậy.”
Nói thì nói thế nhưng trong lòng hắn lại nổi lên một trận buồn bực.
Tục ngữ có câu nữ tử điểm phấn tô son vì người mình thích, rõ ràng khi ở bên Tạ Vô Kỵ thì nàng thường xuyên ăn diện trang điểm, nhưng khi đến bên hắn thì nàng luôn dùng mặt mộc mà đối đãi với hắn, thậm chí nàng còn chẳng mấy khi siêng năng rửa mặt, hoàn toàn không để tâm tới dáng vẻ của bản thân khi ở trước mặt hắn,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746794/chuong-107.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.