Điều khiến Thẩm Xuân lo sợ hơn cả không phải sự thay đổi của hoàn cảnh, mà là việc Tạ Ngọc cũng sẽ thay đổi theo. Hắn giờ là phu quân cao quý, là cấp trên mà nàng không thể không tuân theo. Hắn có thể bỏ mặc nàng, không cần để tâm đến bất cứ cảm xúc nào của nàng.
Khi còn khốn khó, hắn không có lựa chọn nào khác, vì thế hắn mới thích nàng. Giờ đây, hắn đã vực dậy, sẽ nhanh chóng trở lại vẻ vàng son như trước. Hắn có nhiều lựa chọn hơn, liệu có còn thích nàng như trước không?
Nỗi bất an len lỏi, chậm rãi bò lên trên sống lưng của nàng. Nàng khẽ rùng mình không tiếng động.
Cái cảm giác sắp bị người khác bỏ rơi lại ập đến.
Cuộc đời này, nàng đã bị bỏ rơi quá nhiều lần, biết rõ mình không nên vô cớ nghi ngờ hắn, nhưng nàng vẫn không thể ngăn cản được cảm giác lạnh lẽo bao trùm khắp người.
Thẩm Xuân muốn làm gì đó để không phải nghĩ về chuyện này. Mở sách thuốc ra cũng không thể đọc nổi. Nàng dứt khoát nhắm mắt tựa vào giường chợp mắt.
Không ngờ, vừa nhắm mắt lại nàng đã ngủ thiếp đi. Trong mơ mơ màng màng, nàng nghe thấy tiếng cửa "kẽo kẹt" vang lên. Mi mắt nàng khẽ run, rồi tiếng động nhanh chóng nhỏ dần, mi mắt nàng lại khép lại.
Cơ thể nàng bất chợt truyền đến cảm giác ấm áp, dường như có người giúp nàng đắp chăn. Nàng dễ chịu điều chỉnh tư thế ngủ, tiếp tục chìm vào giấc nồng.
Không biết bao lâu trôi qua, trong mũi nàng tràn ngập một mùi hương
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746797/chuong-110.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.