Trưởng công chúa lần này lại phái đến một nữ quản sự họ Từ, khi bà ấy đang sắp xếp nội vụ thì bỗng nghe tiếng Tiểu công gia lo lắng gọi: "Người đâu, mau mời đại phu!"
Tiểu công gia và phu nhân đã vào phòng với chiếc gương lưu ly từ chiều, đến tối vẫn chưa ra. Giờ lại đột nhiên muốn mời đại phu? Từ quản sự không dám chần chừ, liền sai người hầu đi mời, còn mình thì đứng chờ ngoài cửa để tiện sai bảo.
Một lúc sau, giọng nói trong trẻo của Tiểu công gia lại vọng ra, nhưng lần này nghe hơi lạ: "Được rồi, không cần mời nữa, ngươi lui xuống đi. Phu nhân... tỉnh rồi."
Tiểu công gia thay đổi ý định nhanh như vậy thật chưa từng có. Từ quản sự cảm thấy khó hiểu, liếc nhìn qua khe cửa liền thấy Tiểu công gia đang ôm phu nhân trên chiếc giường Quý phi, dịu giọng an ủi. Phu nhân quay mặt đi, không chịu nhìn hắn, dường như vẫn còn giận dỗi.
Điều kì lạ chính là chiếc chăn lông cừu trên giường Quý phi bị ướt sũng hết một phần, vết ố đậm màu rõ rệt, và trong phòng thoang thoảng một mùi hương nồng.
Từ quản sự chợt đỏ mặt, vội vàng cúi đầu rời đi, không dám tiếp tục nhìn lâu.
Tạ Ngọc cố nén cười, ôn tồn dỗ dành: "Ta vừa xem sách, đây không phải là bệnh gì cả, mà là một phản ứng đặc biệt của nữ nhân khi động tình, chẳng có gì phải xấu hổ đâu..."
Thẩm Xuân lúc này tức muốn nổ phổi, hậm hực nói: "Chàng, chàng câm miệng! Còn không phải tại chàng mà ra!"
Gần đây
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746799/chuong-112.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.