Thẩm Xuân thấy trong lòng bỗng ấm áp lạ thường, chẳng còn so đo chuyện Tạ Ngọc khiến nàng xấu hổ trên giường lúc trước. Nàng khẽ lên tiếng, hai tay vòng lấy eo hắn, ngẩng mặt lên nhìn hắn, đôi mắt sáng rực và bờ môi hồng khẽ mím lại.
Lần trước nàng đã nổi cơn thịnh nộ vì chuyện đó, nên Tạ Ngọc vẫn còn đang tự kiểm điểm. Thấy nàng với thần sắc như vậy, hắn cũng không nảy sinh tâm tư khác, chỉ nghĩ nàng cảm động.
Hắn vỗ nhẹ lưng nàng, ôn tồn nói: "Đây đều là việc ta làm trượng phu nên làm, nàng không cần..."
Thẩm Xuân: "..." Đúng là đồ gỗ mục!
Nàng vừa xấu hổ vừa tức giận, há miệng cắn một cái vào vai hắn.
Tạ Ngọc lúc này mới kịp phản ứng, khẽ bật cười, lồng ngực cũng rung động theo. Thẩm Xuân lần đầu tiên chủ động cầu hoan lại bị hắn giễu cợt, mặt thẹn đến đỏ bừng, đẩy hắn ra rồi tự mình đứng dậy: "Thiếp muốn đi ngủ!"
Tạ Ngọc cố nén cười, vội ôm nàng đặt lên chân mình: "Ta đang cười vì thấy chính mình ngu dốt thôi..."
Hắn vừa nói vừa không nhịn được bật cười, rồi nhanh chóng mím môi, nâng cằm nàng và cúi đầu hôn.
Đúng lúc này, ở bên ngoài, đại nha hoàn cất tiếng gọi: "Đại nhân, Trường Lạc có việc cầu kiến, đang đợi ngài ở sân trước ạ!" Nàng ta sợ mình nói không đủ rõ ràng, liền nói thêm: "Nói là Tạ Vô Kỵ mà ngài vẫn điều tra truy lùng cuối cùng đã có tin tức!"
Ba chữ "Tạ Vô Kỵ" giống như một chú thuật, khiến hai người đang thân mật ôm
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-ngoc-lang-that-boi-tuu/2746800/chuong-113.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.