Nàng ta vừa cất lời, máu tươi từ miệng không ngừng trào ra.
Sắc mặt mấy người còn lại lúc này mới có chút phản ứng.
Hoặc cảm kích, hoặc không nỡ, hoặc mừng thầm…
Có người nhận tội, những người còn lại có thể giữ được mạng rồi.
“Là nô tỳ… là nô tỳ trộm.”
Người trong điện đều đã nghe thấy.
Sắc mặt Lập Xuân lập tức biến đổi, “Tiện tỳ này! Dĩ nhiên là nàng ta!”
Ma ma Điền lập tức quỳ xuống, “Vương Phi, Thế tử phu nhân, là lão nô sơ suất! Còn xin Vương Phi và Thế tử phu nhân đại nhân đại lượng đừng so đo với lão nô, lão nô biết lỗi rồi, nhất định sẽ đến trước mặt Quý Phi nương nương mà nhận phạt.”
“Vương Phi, Thế tử phu nhân, việc này nô tỳ cũng sẽ bẩm báo đúng sự thật với Quý Phi nương nương.” Lập Xuân tiếp lời.
Tâm trạng căng thẳng của Kỷ Sơ Hòa lúc này mới thả lỏng.
Nàng đã cược thắng rồi.
Cung nữ khai nhận tội bị hai thái giám kéo vào, chỉ thấy xương sống thắt lưng của nàng đã bị đánh gãy, thân người chỉ có thể nằm liệt trên đất.
Máu và nước mắt trên mặt hòa lẫn vào nhau, khuôn mặt vặn vẹo trong đau đớn.
Đông Linh lập tức đưa tay che mắt.
Từ Yến Nhi cũng vùi đầu vào lưng Tiêu Yến An.
“Phạm phải trọng tội tày trời này, sao còn sống?” Lập Xuân nhìn hai thái giám, giữa hàng mày khóe mắt toàn là phẫn nộ.
Hai thái giám lập tức hiểu ý, một người lập tức bước tới bẻ đầu cung nữ, dùng sức vặn một cái.
“Cạch!” Cổ bị vặn gãy trực tiếp,
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-nham-hao-mon-chu-mau-kho-duong/2877180/chuong-1022.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.