Đêm đó, A Yên mơ một giấc mơ.
Trong mơ hình như là trên đường từ kinh thành đến Ngụy Châu, đoàn đưa dâu gặp phải kẻ trộm cướp, Trần Việt hộ tống nàng trước đó không thấy bóng dáng, ngược lại Tạ Đĩnh tay cầm lưỡi dao sắc bén, đánh nhau kịch liệt với kẻ trộm.
Hơn nữa hắn còn chưa mặc quần áo.
A Yên bị giấc mơ này làm cho tỉnh giấc, thật sự ngây ngẩn hồi lâu.
Gần Nguyên Tiêu, cung trăng sáng tỏ, ánh trăng mông lung chiếu vào màn giường, bị màn sa ngăn cách trở nên dịu dàng. Nàng lật người, nhìn thấy Tạ Đĩnh ở ngay trong gang tấc, không biết từ khi nào đã dịch đến đây, một tay đặt trên eo nàng, là tư thế ôm nàng vào lòng.
Mí mắt hơi nâng lên, chính là sườn mặt của hắn.
Đường nét lạnh lùng được ánh trăng phủ lên một màu sắc nhu hòa, đôi mắt thâm thúy như hàn đàm kia khép chặt, lông mi dài, đổ bóng râm. Sống mũi của hắn cao thẳng, làm cho sườn mặt trở nên sạch sẽ và tuấn tú, xứng với hình dung tư dung như ngọc.
Cảnh tượng tối hôm qua đột nhiên xông vào đầu óc.
Lúc đó vì sợ lộ ra điều gì nên không dám nghĩ sâu xa, chỉ tìm những việc khác để tĩnh tâm. Giờ nghĩ lại, tim vẫn còn loạn nhịp. Lồng ng.ực tr.ần tr.ụi của người đàn ông, vạt áo ngủ mở toang, cùng với ánh mắt u ám và đầy ẩn ý của Tạ Đĩnh khi nàng leo lên giường đều hiện lên trong tâm trí.
A Yên vô thức rụt người lại.
Ánh mắt dừng lại ở yết hầu của hắn, đột
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1601013/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.