Tần Niệm Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Vương Tri Kính, người vì ngộ thương người mà mang trọng tội, lại có thể ở trong thư phòng của Tạ Đĩnh, trốn tránh không một tiếng động. Trên người hắn giáp trụ chỉnh tề, lại có thể ở trong thư phòng của Tạ Đĩnh, ẩn nấp kín đáo như vậy. T
Tần Niệm Nguyệt có nằm mơ cũng không ngờ rằng, Vương Tri Kính, người vì ngộ thương người mà mang trọng tội, lại có thể ở trong thư phòng của Tạ Đĩnh, trốn tránh không một tiếng động. Trên người ông giáp trụ chỉnh tề, không thấy nửa điểm vết thương, rõ ràng không phải là bộ dạng bị giam cầm thẩm vấn.
Mà những lời vừa rồi, hiển nhiên đã bị hắn nghe thấy hết.
Nhận ra sự bất thường sau lưng, đầu óc Tần Niệm Nguyệt ong ong chấn động. Nàng ta thậm chí quên cả khóc, theo bản năng lùi lại hai bước, cố gắng trấn tĩnh nói: “Kính thúc, sao, sao thúc lại ở đây?”
“Xin được trị tội!” Vương Tri Kính nghiến răng, vẻ mặt đầy đau xót.
Tai nghe mắt thấy, dù hắn có thô lỗ đến đâu cũng có thể nhận ra sự hoang mang lo sợ của Tần Niệm Nguyệt lúc này, đủ để chứng minh những lời kia là thật hay giả.
Những hiểu lầm trước đây, những trách móc oan uổng, thậm chí cả những hiềm khích, bất mãn nảy sinh từ đó, vào giờ phút này đều tan biến hết.
Ánh mắt hắn từ Tần Niệm Nguyệt chuyển sang Tạ Đĩnh, quỳ xuống đất chắp tay: “Là mạt tướng hồ đồ, xin Vương gia trách phạt!”
“Ngươi đi trước làm rõ sự thật đi.” Tạ Đĩnh liếc
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1601015/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.