Cách đó mười mấy bước, Kiều Hoài Viễn bước rất chậm.
Hắn đã lâu không gặp A Yên rồi.
Trong ký ức, nàng dịu dàng yên tĩnh, tư thái như tiên, là một thiếu nữ vừa mới mười lăm tuổi, giống như một đóa hải đường yếu ớt mới nở trong cơn mưa xuân lất phất,khiến người ta sinh lòng thương xót, nhớ mãi không quên, muốn nâng niu trong lòng bàn tay, nâng niu thật tốt, không để chịu chút ấm ức nào.
Đó là lần đầu tiên hắn muốn bảo vệ một người con gái.
Thế là hắn không nhịn được mà đối xử tốt với nàng, muốn nhìn nàng cười rộ lên má lúm đồng tiền, đôi mắt sáng ngời như sóng nước, muốn khi lướt qua nhau trong Sở trạch, nghe nàng gọi một tiếng “Kiều công tử”.
Trong ánh xuân tươi sáng của mùa xuân năm nay, khi Sở Nguyên Kính lần đầu tiên thể hiện ý muốn gả con gái yêu cho hắn, Kiều Hoài Viễn thậm chí đã vui mừng như điên, quyết định bảo vệ nàng cả đời chu toàn, bốn mùa vui vẻ.
Liền thỉnh song thân hỏi tên nạp cát, đính kết hôn ước.
Mãi cho đến ngày đó, Cát Tướng đã ném cho hắn con đường thanh Vân.
Mấy ngày đêm trằn trọc, cân nhắc thiệt hơn, Kiều Hoài Viễn cuối cùng cũng nhận ra, thì ra trong lòng hắn có những thứ thật sự chẳng đáng một xu. Khi đặt tình cảm thuở thiếu thời và tiền đồ quan lộ lên bàn cân, thứ hắn muốn hơn lại chính là phú quý tiền đồ có được chẳng cần tốn mấy sức lực.
Mà tiền đồ này, Sở gia đang suy tàn không thể cho hắn được. Cho dù
Truyện được đăng tại truyenso.com. Đọc tiếp tại đây: http://truyenso.com/ga-thay-quy-khu-nhan-nhan/1601044/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.